[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê
Chương 32 :
Ngày đăng: 03:11 19/04/20
“Ác ác ác……”
Âm thanh ngân nga đánh thức lại một lần nữa vang lên bên tai, làm cho Quan Ải đang hưởng thụ hương vị ngọt ngào trong mộng giật nảy người, bởi vì bị dọa quá lợi hại khiến hắn trong lúc nhất thời còn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể thì thào mờ mịt nói:
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có gà trống?”
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhớ tới người ngủ bên mình tối qua, đúng là gà trống tinh.
Hắc đờ đẫn nhìn lại Đường Cung, trong mắt hiện lên một chút thần sắc bất đắc dĩ cùng bi thảm:
“Bảo bối Tiểu Cung a, ngươi có biết đêm qua vi phu hầu hạ ngươi đến tận canh tư hay không, lúc này mới ngủ được một chút, ngươi lại bắt đầu kêu. Ta hôm nay không cần vào triều, không phải nói cho ngươi sao? Ngươi không ngủ được, đánh thức cái gì a? Ta chắc chắn tối qua ngươi cũng mệt mỏi không ít, chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Hiện tại canh mấy?”
“Canh năm.”
Đường Cung hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái, sau đó lắc đầu nói:
“Đó là chức trách của gà trống chúng ta, sẽ không bởi vì chủ nhân có hay không vào triều mà thay đổi. Tới canh năm sẽ đánh thức, đây là quy luật sắt, ngươi mau đứng lên mau đứng lên, không đứng dậy, ta sẽ biến thành đại công kê kêu cho ngươi nghe a, mau đứng lên mau đứng lên……”
Nó dùng sức lay lay Quan Sơn, thấy đối phương vẫn ở lỳ trong ổ chăn không chịu đứng lên, không khỏi nổi giận, thầm nghĩ đồ hỗn đản này còn muốn ngủ, vì cái gì? Chắc chắn vì nghỉ ngơi để sau lấy sức tiếp tục gây sức ép ta hả? Phỉ, ta sao có thể cho ngươi như nguyện.
“Ác ác ác……”
Đường Cung tận trung cương vị công tác, một bên biến trở về hình dạng đại công kê không ngừng đập cánh, ai ngờ cánh nó rất lớn vừa vỗ vỗ khiến lông bay lả tả, còn có một ít lông tơ dừng trên mặt Quan Sơn cùng với…… trong lỗ mũi. Thế là, gà trống tinh đạt được mục đích, Quan Sơn đáng thương hắt xì hai cái, lai bị đại công kê mổ từ đầu đến chân, cuối cùng không thể không mang đôi mắt thâm quầng rời giường rửa mặt chải đầu.
Đổi mới xong quần áo, điểm tâm đã được chuẩn bị tốt tại tiền thính, Quan Sơn lấy tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài, chậm rãi trở về phòng ngủ:
“Tiểu Cung, ngươi còn không chuẩn bị xong? Phía trước cơm……”
Không đợi hắn nói xong, tròng mắt liền bỗng nhiên muốn rớt ra ngoài, ngơ ngác nhìn tuyệt mỹ thiên hạ thư thư phục phục nằm trong ổ chăn:
“Tiểu…… Tiểu Cung, ngươi này…… Ngươi làm cái gì?”
“Ngủ lại.”
Đường Cung thầm thì thì thầm nói một câu, sau đó phất tay, lại trở mình nói:
“Vì gọi ngươi rời giường, mệt chết ta, hư, không được quấy rầy ta, ngươi tự ra ngoài đi chơi đi.”
Có…… Có gà trống như vậy sao? Nó đem người đánh thức dậy, còn mình lại đi ngủ lại. Quan Sơn sắc mặt đều xanh xám lại, người hầu bên cạnh đều cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt chủ tử có thể so sánh với ma quỷ.
Có…… Có gà trống như vậy sao? Nó đem người đánh thức dậy, còn mình lại đi ngủ lại. Quan Sơn sắc mặt đều xanh xám lại, người hầu bên cạnh đều cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt chủ tử có thể so sánh với ma quỷ.
Vừa định xông tới giường đem Đường Cung lôi dậy, nhưng vừa thấy cặp mắt kia chậm rãi nhắm lại, nhớ tới bộ dáng yếu đuối đáng thương đêm qua hầu hạ hắn, nam nhi tâm liền không tự kìm hãm được nhuyễn xuống.
Huống chi cẩn thận nhớ lại, hôm qua ở đỉnh băng thượng, Tiểu Cung tựa hồ cũng nói qua phẩm tính nó không tốt, chỉ có thể đủ đúng giờ mới có thể gọi người rời giường. Mình còn hảo oán giận cái gì. Ai!!! Đồ yêu tinh tham tài keo kiệt, nhát gan, đem người khác lôi dậy còn mình lại đi ngủ bù a?
“Đại nhân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Đám người hầu thật sự nhịn không được, chủ tử nắm chặt tay lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, rốt cuộc là chuyện gì đây? Hắn muốn kêu gà trống tinh rời giường liền nhanh đi a, bọn họ chính là vừa mới đánh cược, chủ nhân sẽ không lập tức từ đại nam nhân biến thành kẻ sợ vợ nhu nhược, hại bọn họ mất tiền đi?
“Mặc kệ nó, chúng ta đi thôi.”
Quan Sơn bình tĩnh nói, sau đó cất bước ra khỏi phòng. Ở phía sau hắn, vài tên người hầu sửng sốt, trong đó có một kẻ lập tức hưng phấn kêu to:
“Trả tiền trả tiền, nhanh trả tiền đi, ta thắng ta thắng. Hắc hắc hắc, ta đã nói đại nhân đối gà trống tinh nhu tình như hải, khẳng định không dám gọi nó dậy đâu.”
Quan Sơn trong lòng hận đến nghiến răng: Đám hỗn đản này lá gan càng lúc càng lớn, dám lợi dụng ta để đánh bạc. Hơn nữa câu nói kia sao có thể nuốt được? Nhu tình như hải còn được, nhưng cái gì mà không dám gọi Đường Cung rời giường, ta là không nỡ, không nỡ có hiểu không? Mà tối làm hắn hỏa đại chính là hắn nghe thấy được mấy kẻ hỗn đản khác dám lảm nhảm:
“Đại nhân, ta khinh ngươi. Đại nhân, từ nay về sau ta không bao giờ … xem ngươi như đại anh hùng nữa.”
Tiếng đồng tiền đinh đinh đang đang thanh thúy vang lên, bọn người hầu Quốc sư phủ đều có tiền cho nên có cái gì đều thanh toán bằng tiền ngay.
Nhưng mà tiền này vừa mới đặt trong tay kẻ thắng cược, liền tựa như mọc cánh vèo một cái thẳng tắp phi vào ổ chăn Đường Cung. Không chỉ có như thế, còn nghe được thanh âm nỉ non hạnh phúc:
“Thanh âm đồng tiền a, thật là dễ nghe, nếu mỗi ngày ngủ đều có thể mộng thấy thanh âm này thì tốt bao nhiêu a.”