[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Tô Phi Hồng thông suốt đứng dậy, sắc mặt xanh đen rời khỏi Chu Chu. Hắn không thể duy trì cái thứ tình cảm nguy hiểm này thêm nữa, một cái đầu trư yêu, hắn sẽ làm người trong thiên hạ đều sái quai hàm mất, Quan Ải có lẽ sẽ cầm phi kiếm vọt tới đây, một nhát khiến trư yêu này bạch kiếm đi vào mà hồng kiếm đi ra. Hình dạng không nói nên lời của hắn lúc này lại không lọt vào mắt Chu Chu, đầu heo này đã hoàn toàn bị mùi hương của điểm tâm hấp dẫn.
Thu Thoan nhìn chủ nhân không nói lời nào tiến đến, cứ như vậy đi tắm rồi đi ngủ. Nàng không nghĩ tới hoạ này là do Chu Chu gây ra, còn tưởng rằng Tô Phi Hồng lại cùng thái hậu cãi nhau, hai năm gần đây cũng thường xảy ra nên chẳng có gì lạ. Bởi vậy, nàng hầu hạ Tô Phi Hồng lên giường, rồi đuổi các nha hoàn khác ra ngoài, bản thân cũng ra gian ngoài nằm nghỉ.
Nửa đêm bỗng nhiên trời đổ mưa. Tiếng mưa rơi tí tách khiến Tô Phi Hồng trong lúc mơ ngủ giật mình tỉnh giấc, hắn ngồi dậy nhìn một cái, Thu Thoan đang rón ra rón rén đóng cửa sổ lại. Hắn nheo nheo mắt, thuận miệng hỏi: “Trời mưa à? Có lớn hay không?”
Thu Thoan cười nói: “Chắc là cũng đã mưa hồi lâu, nhưng lúc trước cũng không lớn, nô tỳ cũng không có tỉnh lại. Lúc này mưa to, thanh âm đánh vào cửa sổ, mới khiến nô tỳ giật mình tỉnh giấc.” Nàng vừa dứt lời, Tô Phi Hồng bỗng nhiên nhớ tới một việc, khiến giầy cũng không kịp mang, liền đi chân trần chạy vội tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ Thu Thoan vừa mới đóng vào ra, sau đó hướng dài cổ ra bên ngoài nhìn.
Dưới tàng cây hoa quế, đại hoa trư vẫn đang đang khò khò ngủ, mưa lớn như vậy, nhưng căn bản cũng không làm hắn giật mình tỉnh giấc. Mặc dù có cành cây che, cũng thực sự... Thật sự là lười biếng đi, lũ trư trong hậu viện lúc này, cũng khẳng định chạy vào chuồng mà trốn. Tô Phi Hồng vẻ mặt sa sầm, suy nghĩ một chút, không nói một lời quay đi, tiếp tục lên giường nằm.
Tô Phi Hồng lúc này đây lại nằm nghỉ thấy vô cùng bình ổn, tiếng ngáy đều đều dưới giường thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng cười nhỏ của đại hoa trư, làm hắn không hiểu sao lại thấy an tâm. Hắn ngồi xuống, lại nhìn khuôn mặt Chu Chu say ngủ, sờ sờ hai cái tai hắn, sau mới mỉm cười cười nằm xuống, chỉ chốc lát sau liền tiến nhập mộng đẹp.
Không biết đã ngủ bao lâu, trên bầu trời sấm sét bỗng dưng đánh xuống, Tô Phi Hồng đang ngủ say bỗng cảm thấy được bên cạnh tựa hồ có thêm người, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn một chút, chỉ thấy giai nhân tuyệt mỹ đang nằm bên người, cái đầu tròn vo liều mạng hướng tới trong lòng hắn.
“Ngươi là ai?” Tô Phi Hồng lúc đó còn đang nửa tỉnh nửa mê, tưởng như mình đang mộng du, sau đó hắn nghe được thanh âm quen thuộc của một người: “Ta là Chu Chu, à, là cái đầu heo yêu đây, cho ta mượn giường của ngươi để trốn.”
“Ân, mộng này thực sự như thật.” Tô Phi Hồng nhắm mắt hắc hắc nở nụ cười, sau đó hướng trước ngực Chu Chu mà sờ soạng, ân, có chút thịt cảm giác mềm mại, sờ rất thoải mái, nhưng… có thể khẳng định không phải cái loại ngực mềm mại của nữ nhân, hắn ha hả cười nói: “Quả nhiên là đầu công trư, quên đi, xem ra là Chu công bị tấm chân tình của ta làm cảm động, liền để ta trong mộng được nguyện ý.” Hắn vừa nói vậy, liền ôm sát lấy Chu Chu, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.