[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Lần này nhiếp chính vương gia Tô Phi Hồng không thể ngồi yên được nữa, hắn đem chung trà hướng cái bàn đá đập một cái, đứng lên mắng: “Thế này là sao đây? Thật lũ heo dám tạo phản phải không? Lẽ nào bọn chúng lại dám cắt xén đến  khẩu phần ăn của lũ heo? Mẹ nó, một đám ăn xương không nhả bột, ngay cả khẩu phần lương thực của heo mà cũng không buông tha sao?



Hắn vừa nói vậy, một bên hùng hổ rời khỏi chòi nghỉ mát, đi thẳng tới hậu viện. Vừa tới cửa, liền thấy một cái đầu heo tướng mạo kì lạ nhằm thẳng hướng y mà phi đến .



Nhiếp chính vương gia bị doạ toát ra một thân mồ hôi lạnh, cũng may hắn không chỉ là kẻ luyện võ, mà còn tới mức thượng thừa, rơi vào tình huống không dự tính trước, thân thể thẳng tắp hướng phía trước bật lên, định phi thân lên đại thụ để tránh né tập kích của con trâu điên. Nhưng cái hắn không ngờ đến chính là, khi hắn bay lên giữa không trung, hắn dĩ nhiên thấy rõ diện mạo thật sự của con trâu điên kia, thì ra…..thì ra con trâu đó, cái giống trâu kia đích thị là một con heo cực béo.



Tô vương gia cả kinh thật sự, con heo to như trâu, hắn thật sự chưa một lần nghe qua. Bởi vì quá chấn kinh, thế nên khẩu khí nghẹn trong lồng ngực lập tức  thoát ra, đáng thương cho vương gia lơ lửng được nửa đường cứ thế đông cứng lại rồi rơi thẳng tắp xuống mặt đất, thật vất vả lắm mới ổn định đựoc thân mình, lại thấy hoa mắt, sau đó ngực truyền đến một cú đẩy như trời giáng.



Tô Vương gia thân hình không thể đứng nổi nữa, ngã sấp mặt trên đất. Hắn vốn định một chiêu cá chép tung mình đứng lên, lại thấy bắp đùi cùng trước ngực mình đau xót, tiếp theo cái lưng tọa trên nền đất cũng đau nhức ê ẩm, không nhìn ra cái gì, chỉ thấy nhoáng một bàn chân trước mắt mình. Hắn phải mất một lúc mới hồi phục tinh thần lại, hóa ra chính mình đã trở thành bàn đạp của con trâu điên, không, là con heo khổng lồ mới đúng, ..
“Mẹ nó! Ngươi muốn cùng ta so cao thấp đúng không??” Tô Phi Hồng tức giận đến thổ huyết, lại đá hai cước lên người Chu Chu, sau một khắc, hắn nghe được một thanh âm nhuyễn nhu êm tai đầy uỷ khuất nói nói: “Là. . . Là ngươi bảo ta kêu, ta. . . Ta nghe lời ngươi nói, ngươi thế nào là. . . Thế nào là còn muốn đánh ta?”



Âm thanh này làm Tô Phi Hồng một trận nhộn nhạo trong lòng. Hắn cúi đầu xuống nhìn, thấy cái miệng to đùng mở ra khép vào của Chu Chu, tâm tình nhộn nhạo lập tức vô tung vô ảnh. Hắn lại đá Chu Chu hai cước nữa, mắng: “Lão tử ta cho ngươi kêu liền kêu, ta đây cho ngươi tự sát ngươi có chịu tự sát không .?”



“Tự sát?” Chu Chu khờ dại nâng mắt lên, giương ra một đôi mắt ướt át đầy ngây thơ, làm tâm trí  Tô Vương gia bối rối một chút. Rồi thực sự chăm chú suy nghĩ vấn đề này, trịnh trọng gật đầu nói: “Tự sát là có thể, nhưng ngươi đợi được năm năm không, năm năm sau ta có thể phi tiên rồi, ta đáp ứng ngươi, không cần bản thể phi tiên, Sau khi phi tiên xong, ta đem thân thể này cho ngươi có được không?” Hắn như là rất sợ Tô Phi Hồng không tin, nói xong, lại vội vàng cam đoan thêm : “Ta lấy Ngưu ca ca ra lập sinh tử thề, ta tuyệt đối nói được làm được.”



Nghĩ thầm, rõ ràng là đầu heo, sao lại có một đôi mắt đẹp đến vậy? Tô Phi Hồng trong lòng có chút chộn rộn, hắn vốn rất muốn xuất ra bảo đao tại thắt lưng đem cái đầu heo này cắt lát, nhưng ánh mắt này……lại khiến hắn thay đổi chủ ý. Hướng về phía đầu heo trách móc: “Phi, ngươi đúng là đầu heo, lại dùng Ngưu để thề, ngươi tưởng bản vương ta với ngươi giống nhau đều là một cái đầu heo à .?”