[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo
Chương 2 :
Ngày đăng: 04:47 19/04/20
“Là…Biểu công tử”. Hai người đang đấu võ mồm và Khang Kiện lập tức nhìn lại. Chỉ thấy một người lăn lông lốc trên ngựa xuống. Xác định thân phận của Khang Kiện, sau đó quỳ một gối trên mặt đất: “Biểu công tử, thật tốt quá, cuối cùng cũng đến được đây, trời không phụ ta a…” Người nọ nói xong thì rơi nước mắt.
Khang Kiện thấy vậy chau mày nói: “Dù ngươi có chuyện quan trọng cũng không nên thúc ngựa chạy như điên tại ngã tư đường, nếu đụng phải ngươi vừa không đạo đức lại khiến người ta nói chúng ta ỷ thế hiếp đáp người. Có gì hồi phủ nói sau, đứng bên đường khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa”.
Người nọ gật đầu, đứng dậy theo ba người trở về Khang phủ.
Khang Kiện ngồi xuống, bảo Tiểu Tứ phân phó nha đầu phụng trà, mới hỏi: “Nói đi, trong kinh thành xảy ra chuyện gì, sao vội vã đến đây như vậy?”
Vừa dứt lời người nọ liền lo lắng nói: “Biểu công tử, ngài nhanh chóng đến kinh thành, công tử chúng ta bị người khác hãm hại, đang nhốt trong thiên lao, lão gia tức giận đến nỗi bệnh dậy không nổi, không chịu gặp Hoàng thượng cầu tình, đây không phải chuyện đùa, mùa thu sau là trảm, hiện giờ, có thể cứu công tử chỉ có ngài”.
Khang Kiện nghe nói thế, khuôn mặt chưa từng biểu hiện hỉ nộ, giờ lại vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì? Trảm? Đường ca từ là người ôn nhu thiện lương, sao có thể tạo ra án tử, còn bị đưa đến thiên lao, mùa thu sau trảm?”.
Người nọ giận giữ nói: “Biểu công tử, ngài nói không sai, ngay cả ngài đều rõ thái độ làm người của công tử, nhưng lão gia …. Ai, nói tóm lại, chắc chắn công tử bị hãm hại, không biết thế nào, ngày ấy hắn đi đạp thanh, chạng vạng quan binh áp giải hắn vào thành, nói công tử cường bạo một người đàng hoàng, rồi sát hại nữ nhi và trượng phu của nàng, bị quan binh bắt được. Lão gia nghe thấy, sinh khí, liền ngất đi, sau đó bảo không cần đứa con này”.
Khang Kiện hừ lạnh một tiếng: “Thúc thúc thật hồ đồ, thôn phụ thôn phu sơn dã, người dân trong thôn, cũng có khí lực, sao Đường ca có thể là đối thủ của bọn họ. Hơn nữa, đúng lúc giết người bị quan binh bắt gặp, đây rõ ràng là cái bẫy.” Y nhíu mày một chút: “Vừa lúc ta phải đến kinh thành xem chuyện làm ăn, ngày mai chúng ta xuất phát, ngươi đường dài bôn ba, hôm nay ở lại đây nghỉ một chút.”
Người nọ đáp ứng, vừa lúc nha đầu dâng trà tới, một hơi uống sạch.
Khang Kiện âm thầm cân nhắc phải dẫn tùy tùng nào đến kinh thành, chắc chắn dẫn theo Tiểu Tứ, nên mang thêm ai? Ychợt nhớ tới, vừa mới mua Cư Nguyệt, y im lặng, nửa ngày không nói, thôi, mang đi. Nghĩ đến đây, y vừa thổi trà vừa nói: “Cư Nguyệt, ngươi vừa mới đi theo ta, không thể ném ngươi trong phủ, ngày mai theo ta lên kinh thành, cũng biết thêm về sự phồn hoa của nước Đại Thành chúng ta.” Nói nửa ngày không nghe tiếng trả lời, chỉ thấy Cư Nguyệt nhìn chăm chú nha đầu dâng trà, nước miếng chảy dài. Mặt Khang Kiện tức khắc đen lại, kiềm chế tức giận, cười nói: “Sao vậy, Cư Nguyệt công tử có muốn tiến lên nhìn kĩ một chút Tiểu Mạc hay không.”
Tiểu Mạc là tên của nhà hoàn kia, trời sinh tính ngại ngùng nên bị Cư Nguyệt nhìn đến đỏ mặt, lúc này nghe chủ tử nói vậy, tay cầm khay trà, xấu hổ không biết quay mặt nơi nào.
“A, có thể ư? Tốt tốt”. Căn bản không phát hiện ra sự thay đổi sắc mặt của chủ tử, con thỏ tinh lau nước miếng nơi khóe miệng, định tiến lên, lại bị Khang Kiện nắm lấy cổ tay kéo về, hắn đang nhìn nha hoàn kia chảy nước miếng nên không phòng bị, lại bị lôi kéo, kết quả là ngã vào vòng tay ôm ấp của tân chủ nhân, tư thế hai người đầy ám muội.
Khang Kiện ngây ngẩn cả người, con thỏ tinh Cư Nguyệt ngây ngẩn cả người, ngay cả Tiểu Tứ tới báo tin cũng ngây ngẩn cả người.
Thật lâu sau, thanh niên kia xấu hổ khụ một tiếng, đứng lên nói: “Nga, biểu công tử, ta đường dài mệt mỏi, phiền vị Tiểu ca này dẫn ta đến chỗ nghỉ, ngài và vị Tiểu ca kia từ từ nói chuyện, chúng ta không quấy rầy”. Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Khang Kiện và Cư Nguyệt, nghĩ thầm, biểu công tử đối với hài tử kia thật nhiệt tình a, nhìn thấy hắn chảy nước miếng vì nha hoàn liền ghen ghét dữ dội, còn không để ý ngoại nhân, trước mặt liền ôm ấp nhau.
Khang Kiên vốn thông minh, sao không rõ suy nghĩ của người nọ. Nhất thời tức giận: “Chớ suy nghĩ lung tung.”
Mới nói xong, người nọ hắc hắc cười nói: “Ta biết ta biết, biểu công tử, ta không nghĩ gì, ta chưa từng nghĩ gì, ngài yên tâm, ta là người hiểu lí lẽ.” (^^)
Hắn nói như vậy Khang Kiện càng sinh khí, tóc của Cư Nguyệt lại vướng vào áo, gỡ thế nào cũng không ra. Khang Kiện phiền toái quát: “Ngươi hiểu được cái gì, ngươi không hiểu được.” Y cố gắng gỡ tóc ra, bên tai lại nghe được tiếng huyên náo và tiếng cười: “Vâng, vâng, vâng, biểu công tử, ta không hiểu được, ai nha, ngài đối với người ta phải mềm nhẹ một chút, dù sao cũng chỉ là một hài tử…” Cuối cùng không còn tiếng động, nguyên nhân là Khang Kiện tức giận hất tung chén trà trên bàn. Thanh niên chạy trối chết rời đi, Tiểu Tứ cũng ha ha cười dẫn hắn đi nghỉ tạm. Nơi này Khang Kiện và Cư Nguyệt vất vả nhịn xuống phiền não, nhìn lại, mọi người chạy trốn không còn bóng dáng. Không chờ Khang Kiện phát hỏa, Cư Nguyệt đứng lên kêu: “A, nha hoàn ty tỷ đâu? A, cái kia, Tiểu Mạc tỷ tỷ đâu? Người đó ở đâu vậy?” Hắn quay đầu lại lôi kéo ống tay áo Khang Kiện: “Công tử, nha hoàn tỷ tỷ đi đâu? A a a a, ta muốn tìm nàng, nàng thật xinh đẹp nga, tuy không bằng Bích Thược tỷ tỷ, nhưng thoạt nhìn thật ôn nhu, công tử, chắc chắn ngươi biết nàng ở đâu đúng không?”
Khi bọn nha hoàn lại đây chuẩn bị cơm, hắn đang ngồi vuốt ve cây cải củ thì bất ngờ đứng lên, phấn khởi ném cải củ xuống đất chạy ra ngoài. Khang Kiên đứng dậy theo sát, y định cảnh cáo Cư Nguyệt không được động thủ với nha hoàn, dù sao Khang phủ là danh môn vọng tộc, chã lẽ nô tài cũng không dạy nổi.
Ai ngờ y đi ra ngoài mới phát hiện, Cư Nguyệt không hề tiến lên động tay động chân, chỉ có ánh mắt lòe lòe nhìn chằm chằm một nha hoàn, Khang Kiện nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, nhất thời mặt đen xuống, thầm nghĩ tiểu sắc lang này có sắc tâm không nhỏ, ánh mắt hướng đến đều là những nha hoàn có bộ ngực đầy đặn.
Y khụ một tiếng, không phản ứng, y lại khụ một tiếng, vẫn không phản ứng, cuối cùng dùng sức ho khan vài tiếng, Cư Nguyệt vẫn không thèm nhìn y.
Y giận đến mức nhéo lỗ tai Cư Nguyệt: “Lại đây ăn cơm, không được phi lễ?” Dứt lời, mạnh mẽ kéo Cư Nguyệt ngồi xuống ghế, nhưng không ảnh hưởng đến hắn chú mục vào bộ ngực các nha hoàn, Khang Kiện đành ghé sát lỗ tai Cư Nguyệt nói: “Còn dám xem nơi không nên xem, ta mượn vải đen bịt hai mắt ngươi lại.” Cư Nguyệt không tình nguyện hạ mắt, lại nghe bọn nha hoàn cười trộm thầm thì.
“Tiểu đệ đệ này thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, ngươi xem, hắn nhìn vị trí nào trên người chúng ta, hì hì, thật là một tiểu hài tử không thành thật.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Thúy Bằng, hắn nhìn ngươi nhiều lần nhất nha, ha ha ha.”
Khang Kiện cảm thấy đau đầu, không thể không thừa nhận, tiểu gia hỏa này thật sự xinh đẹp đáng yêu, khó trách bọn nha hoàn không nghĩ hắn ngỗ nghịch, ngược lại còn lấy làm vinh hạnh. Nhưng như vậy, chỉ sợ vật nhỏ này càng lên mặt.
Quả nhiên, vừa nghĩ đến đây, thấy Cư Nguyệt ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình nhìn mình, nói: “Ngươi nhìn xem, nhìn xem, các nha hoàn tỷ tỷ đều đồng ý, ngươi nói cái gì a!”
Mặt Khang Kiện xanh đen.
“Các ngươi dọn cơm xong còn không đi, chẳng lẽ ngồi chờ ăn chung với chúng ta?” Khang Kiện hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Cư Nguyệt đang cười với bọn nha hoàn, lời vừa dứt, các nha hoàn lui ra không còn một ai, Cư Nguyệt thống hận, lập tức đem y nhập vào lũ người ác nhân lòng dạ hiểm độc.
Khó khăn mới ăn xong cơm, trở về phòng, Khang Kiện phân phó người chuẩn bị mộc dục, cùng với Cư Nguyệt tắm sạch sẽ, sau đó nói với hắn: “Hành lý đều có Tiểu Tứ chuẩn bị, ngươi đi ngủ, ngày mai còn lên đường sớm.” Nói xong, nằm xuống giường, một lúc sau quay đầu lại, thấy Cư Nguyệt nằm trên tháp ngủ, trong lòng ôm cây cải củ lúc trước ném xuống.
Khang Kiện cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, tiểu gia hỏa này thật thú vị, lúc thấy bọn nha hoàn liền đem cải củ ném trên mặt đất, hiện giờ bọn nha hoàn không thấy lại nhặt về ôm, nếu y là cây cải củ kia, trong lòng cũng thật bất mãn.
Nghĩ như vậy, Khang Kiện lặng lẽ cười ra tiếng.
Từ trước đến nay y không tìm được vui thú, thương trường đấu đá lẫn nhau, y không thể thả lỏng chính mình, hiện giờ ở cùng Cư Nguyệt, nhìn thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, bất giác thả lỏng tâm tình, tất cả áp lực đều biết mất, phút chốc chìm sâu vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, Khang Kiện cười nói: kỳ thật, tuy háo sắc nhưng sống chung với vật nhỏ này, không tệ.