[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Mã Đáo Thành Công
Chương 3 :
Ngày đăng: 04:52 19/04/20
Khi Nam Cung Thừa Phong mở mắt, trong phòng đã không còn người khác, chỉ có Nộn Thảo còn tận trung với công tác canh giữ bên cạnh giường.
Xuyên thấu qua mấy lớp sa trướng, hắn có thể thấy rõ ràng đối phương đứng thẳng ở đó, tư thế sẵn sàng nhận lệnh. Trong một khắc, một dòng nước ấm chảy vào lòng hắn.
Nam Cung Thừa Phong từ nhỏ xuất thân quý tộc, khi được mười tám tuổi, ai cũng đều coi hắn như thiên chi kiêu tử mà cung phụng hầu hạ, ở trước mặt hắn, dạng người nào, dạng tình cảm nào cũng có, e sợ hắn, ngưỡng mộ hắn, thù hận hắn, khinh thường hắn, đố kị hắn… thế nhưng duy nhất chưa từng có được vài người đồng ý bất chấp cái gì trả giá cũng sẽ thật sự quan tâm tới hắn. Quan tâm chăm sóc hắn, đều có bao hàm trong đó một ít tâm tư không thể để người khác biết.
Thế nhưng Nộn Thảo không giống, hắn rõ ràng là nội gián của kẻ địch, nhưng chưa từng thừa dịp mình hôn mê làm chuyện bất lợi, Nộn Thảo tuy rằng rất ngốc, nhưng dường như cũng rất trung thành, vậy mà lại không âm thầm hạ thủ. Hắn thậm chí còn chăm sóc mình, ép buộc bản thân mình đứng ở đó, có lẽ là sợ ngủ quên sẽ không trông nom mình được a.
“Nộn Thảo”, Nam Cung Thừa Phong chưa từng ôn nhu như bây giờ, thanh âm của hắn quả thực có thể nổi được trên mặt nước luôn. Lòng đã quyết định, mặc kệ chuyện gì, nhất định phải bắt được ngọn Nộn Thảo này, dù Nộn Thảo là nội gián cũng chẳng sao, chỉ cần đem chủ nhân của hắn giết chết, hắn từ nay về sau có thể được tự do,liền sẽ là của mình. Nam Cung Thừa Phong thiên tính tàn nhẫn căn bản không cảm thấy ý nghĩ của mình có bao nhiêu tàn nhẫn.
Không có trả lời.
Nam Cung Thừa Phong sửng sốt một chút, lại gọi một tiếng: “Nộn Thảo…”. Sau một khắc, một thanh âm kì quái xông vào tai hắn, giống như là tiếng ngáy ngủ, nhưng lại không hoàn toàn giống.
Hắn nghi hoặc nhìn nhìn thân ảnh bất động của Nộn Thảo, bò lên tới trước mặt Nộn Thảo, chỉ thấy tuyệt đại giai nhân kia hai mắt nhắm nghiền hô hấp đều đều, hiển nhiên là đang ngủ say.
“Nộn Thảo!”
Mười phần mười tức giận rống, dọa cho Nộn Thảo đang ngủ say giật mình một cái, xoay trái xoay phải, sau đó hỏi: “Có chuyện gì xảy ra rồi? Sét đánh rồi sao?”. Hắn bỗng nhiên liếc mắt thấy Nam Cung Thừa Phong, đầu tiên là kinh ngạc chớp chớp mấy cái, sau đó thì vui mừng kêu lên: “A, chủ nhân, ngươi tỉnh a”
“Ngươi… ngươi ngươi ngươi… ngươi thật là đang ngủ?”, Nam Cung Thừa Phong tuyệt vọng hỏi.
Chút hy vọng còn ôm một khắc trước giờ hoàn toàn không sót lại chút gì, hắn khóc không ra nước mắt, giai nhân lần đầu tiên làm hắn nảy sinh tình cảm cùng hạnh phúc, vậy mà… vậy mà so với đám người có mục đích riêng kia còn không bằng, ô ô ô, trời cao thật quá tàn nhẫn, vì sao Phùng Dạ Bạch có thể có nhiều người hầu trung thành như vậy, ta lại cơ hội có một hiền thê cũng không thấy, hắn không phải là thiên hạ đệ nhất lương thương thì sao? Phi, Nam Cung Thừa Phong ta là thiên hạ đệ nhất mã thương đây. Ô ô ô, nhân sinh a, ngươi thật sự là quá tàn nhẫn quá hắc ám.
Nộn Thảo gãi đầu, theo thói quen trước nhìn sắc trời một chút, xác định trời còn chưa sáng, chưa tới lúc phải làm việc, hắn thật thà cười mấy tiếng, chậm chậm nói: “Đúng vậy, Nguyệt Nha Nhi bảo ta ở đây chiếu cố ngươi, thế nhưng ngươi cũng không có chuyện gì, ngủ cũng say, ta đứng đứng, thực sự chịu không được nữa, bởi vậy cũng ngủ”. Hắn nói xong, nhớ tới lời Nguyệt Nha Nhi phân phó, vội vã hỏi: “Gia, ngươi… ngươi có khát không? Đói bụng chưa? Có muốn ta đi lấy nước không, tại trù phòng còn có cháo thịt và điểm tâm ăn khuya”
Cảm động cùng hạnh phúc thoáng cái đã quay về, tâm tình Nam Cung Thừa Phong lần thứ hai khinh vũ phi dương, nghĩ thầm thì ra Nộn Thảo là chịu không được nữa mới ngủ, có thể thấy được hắn vì chiếu cố ta, có thể nói là mệt chết đi rồi, mệt đến ngủ đứng, có thể thấy được hắn có bao nhiêu tận tâm, có điều cũng không chỉ tận tâm là đủ, nếu trong lòng hắn không có tình ý với mình, làm sao làm được đến mức này.
“Không có gì, không có gì. Ha hả, đã trưa rồi, Nộn Thảo, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi”. Nam Cung Thừa Phong cười đánh lạc hướng, quyết định ngày mai phái người đi tìm xem nơi nào là “Vụ Ẩn Sơn”
Buổi tối, mọi người nghỉ lại trong một thị trấn nhỏ, Nam Cung Thừa Phong bao hết một nhà trọ, sau đó mang theo Nộn Thảo đến một tửu lâu, những người còn lại tự kết đoàn đi ăn.
Vào trong tửu lâu, Nam Cung Thừa Phong đầu tiên là gọi lên một chút mứt hoa quả cùng một bầu rượu. Hắn có ý kiến hay, đem Nộn Thảo chuốc say, hảo hảo làm chút chuyện tình vui vẻ, xem Nộn Thảo thuần phát như vậy, chỉ cần thân thể cho mình rồi, sẽ đem cả tâm cũng cho mình, nói như vậy, mình không chỉ chiếm được tiểu mỹ nhân, còn chiếm được một nội gián trung thành, đây là chuyện tuyệt vời biết bao nhiêu a.
Nộn Thảo từ đầu không chịu uống rượu, không chịu nổi ánh mắt nghi hoặc của chủ nhân, hắn khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm cây cỏ trong hậu viện tửu lâu ngoài cửa sổ, thầm nghĩ nếu như có thể để ta đến đó ăn một bữa, vậy thật tốt a, ô ô ô… Một khắc thất thần, trong miệng đã bị Nam Cung Thừa Phong đổ vào một chén rượu.
“A… Cay quá a cay quá a…”, Nộn Thảo không chịu được duỗi đầu lưỡi ra ngoài, nghĩ thầm khó uống như vậy vì sao nhân loại lại thích, thực sự là không hiểu được tư duy bọn họ. Ô ô ô, ta chỉ cần chạy đi ăn cỏ là được rồi…
Nộn Thảo đang muốn đứng dậy, lại bị Nam Cung Thừa Phong lôi xuống lại, nghe hắn cười nói: “Không cay đâu, uống thêm mấy ngụm nữa là tốt rồi, thật đó, đây là cực phẩm Mao Thai, nếu không phải ta, chưỡng quỷ còn không chịu bán, nào, uống thêm một chén”
Phải nói, năng lực thích ứng của mã yêu Nộn Thảo rất mạnh. Khi hắn uống xong chén thứ hai, liền cảm thấy thứ này cũng không đến nỗi cay, đến lúc uống chén thứ ba, hắn căn bản là thích cái vị này rồi, cay cay mang theo ngào ngạt mùi hương.
Vì vậy hai người, một người rót đến cao hứng một người uống đến cao hứng, một người trong lòng có ý xấu âm thầm suy tính chủ ý bất lương, một người ngây thơ vô tâm rót rót uống uống vui vẻ không gì sánh được.
Sau đó nữa, khi thức ăn được dọn lên, trên bàn đã chất hơn mười bình cực phẩm Mao Thai, giữa lúc Nam Cung Thừa Phong kinh hãi cho rằng đã đụng phải ngàn chén không say trong truyền thuyết, Nộn Thảo “rầm” một tiếng ngã xuống bàn.
“A ha…”,Nam Cung Thừa Phong hưng phấn đến không nhịn được la lớn, ôm lấy Nộn Thảo, vẻ mặt cười gian gọi mã xa, mục tiêu xác định là đi thẳng về nhà trọ.
Vì vậy, bọn người hầu đi ăn trở về liền nhìn thấy chủ tử luôn có người hầu hạ vậy mà lại ôm Nộn Thảo trở về, xem hình dạng Nộn Thảo nằm trong lòng hắn không nhúc nhích, rõ ràng là thể lực quá tiêu hao. Bọn người hầu biến sắc, ánh mắt sáng lên, trong lòng đều có lý giải.
Duy độc Nguyệt Nha Nhi trong lòng nói thầm, thầm nghĩ kì quái, chủ tử rốt cuộc có ăn Nộn Thảo chưa? Xem ra là ăn rồi, vì Nộn Thảo không động đậy được nữa, thế nhưng nếu ăn rồi, vì sao trên mặt chủ tử chủ tử vẫn là biểu *** cầu bất mãn?
Bọn người hầu ở chỗ này nghi hoặc tạm thời không nói đến nữa, lại nói Nam Cung Thừa Phong, hắn ôm Nộn Thảo một đường thẳng về phòng mình, thẳng tắp nhào tới trên giường, bởi vì là phòng chữ Thiên, cho nên giường rất lớn cũng rất xa hoa, còn có màn giường màu tím nhạt khẽ lay động.