[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng
Chương 32 :
Ngày đăng: 04:48 19/04/20
Khi Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn và Thanh Phong đạo trưởng tới Lê Vân Quan thì đã là ba ngày sau.
Cũng không phải bọn họ không lo lắng cho Dư Khinh, trên thực tế, Vô Biên lo lắng đến sắp nổi điên, trong năm ngày ngắn ngủn mà người gầy đi một vòng.
Giang Thượng Hàn lúc ấy cũng muốn về Lê Vân Quan đổi lấy Dư Khinh. Chính là Vô Biên biết rõ tính tình vợ, nếu như mình thả Giang Thượng Hàn đi chịu chết mà đổi y về, hắn cả đời cũng không có khả năng tha thứ mình, hơn nữa khúc mắc cùng áy náy cả đời y cũng không có cách cởi bỏ. Hắn hiểu rất rõ Dư Khinh rất thiện lương.
Qua một ngày, hắn cảm giác được Dư Khinh sống tốt lắm, lúc này mới hơi hơi yên lòng, nghĩ đến Dư Khinh cũng thực thông minh, mà mục đích của Lê Vân Quan là dùng y đổi Giang Thượng Hàn, cho nên trong lúc nhất thời cũng không có khả năng làm điều gì với y. Cho nên việc cấp bách là phải nghĩ ra một biện pháp cho vẹn toàn đôi bên.
Mà đám người Vô Biên cùng Thanh Phong đạo trưởng cũng không biết Dư Khinh lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể thỉnh tu hành tổ sư làm bùa hộ mệnh cho y. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp tốt nào, cuối cùng quyết định để Thanh Phong ra mặt cùng Lê Vân quan chủ đàm điều kiện, tốt nhất có thể nghĩ cách khiến hắn chỉ đem Giang Thượng Hàn trục xuất sư môn là tốt rồi, nếu thật sự không được, cũng phải để hắn cùng Yên Lung gặp mặt một lầm, để cởi bỏ hiểu lầm.
Giang Thượng Hàn ở mặt ngoài thì đáp ứng tất cả sẽ nghe theo Thanh Phong đạo trưởng an bài, nhưng trong lòng lại sớm tính toán tốt. Nếu không thể làm cho sư môn tha thứ mình hoặc là trục xuất sư môn, như vậy mình sẽ dùng cái chết để đổi về sinh mệnh của Dư Khinh. Hắn thà rằng Yên Lung đối với mình mang theo hận ý mà kiên cường sống tiếp, cũng không nguyện để sau khi hắn biết rõ chân tướng rồi mỗi ngày sống trong nỗi đau dứt ruột, thầm nghĩ cùng đứa nhỏ đau khổ tu luyện, rồi mới thay mình báo thù, hắn không muốn sư môn cùng Yên Lung có người náo bị tổn thương.
Bởi thế liền quyết định. Chính là dọc theo đường đi, hắn cùng Vô Biên đã nghĩ tới vô số chuyện có thể xảy ra, lại duy nhất không nghĩ tới một điều……….
Vừa tới cửa Lê Vân Quan, hai cái đạo sĩ vốn đang ủ rủ mặt mày đứng ở nơi đó trong nháy ánh mắt sáng lên. Tiến lên kéo tay hắn, còn suýt nữa rớt nước mắt, nói năng lộn xộn: “Giang sư huynh, ngươi… Đã trở lại, cứu mạng a… Vô Biên kia… Không đúng, là tình nhân của Dư Khinh… Mang có tới không a… A, không phải, làm sao mới có cách mang y đi a?”
“Ly Trần, ngươi… Ngươi đừng hoảng, chậm rãi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị này chính là vô Biên đạo trưởng, là phu quân của Dư Khinh công tử.”
“Ai nha má ơi, cuối cùng cũng tới, cứu tinh cuối cùng đã tới rồi.” Tiểu đạo sĩ kia ném Giang Thượng Hàn ra, nhanh chân chạy vào trong cửa, một bên chạy một bên kích động kêu to: “Sư phó, sư bá, sư thúc, quan chủ, các sư huynh đệ a, được cứu rồi, chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi a.” Đạo sĩ kia là người phương bắc, khi quýnh lên, ngay cả giọng địa phương đều nói ra.
“Này… Này mấy thứ lộn xộn này là cái gì a?” Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên đối nhìn thoáng qua, đồng thời cảm thấy kinh ngạc cũng không hiểu, liền thấy người đạo sĩ đi tiến lên, nức nở nói: “Sư huynh ngươi đừng hỏi nữa, nhanh chóng theo ta vào xem đi, sư phó sư bá sư thúc chờ ngươi chờ đến dài cả cổ, mắt cũng muốn thủng.”
“Ly Nguyệt, này… Đây rốt cuộc là hồi sự như thế nào?” Giang Thượng Hàn thật sự nhịn không được, các sư phó hy vọng mình trở về? Này có thể sao? Trừ phi bọn họ mong mình trở về nhận lấy cái chết, nhưng nghe khẩu khí của sư đệ trước mắt này, lại không giống như vậy.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.” Ly Nguyệt gấp gáp kéo hắn tiến vào trong xem, vừa đi, vừa đem hành vi của Dư Khinh mấy ngày nay đại khái nói một lần.
Cuối cùng, hắn tổng kết nói: “Cho nên, tính đến hiện tại thôi, quan chủ đã bị tức đến xỉu ba lần, các đầu bếp nhóm uy hiếp nói nếu không đem y đi bãi công tập thể, bởi vì thật sự là làm không ra đồ ăn y yêu cầu. Chúng ta càng thảm hại hơn, rất nhiều người đều bị y giáo dục đến ngay cả tinh thần đều dị thường, vừa nhìn thấy y, liền kêu to nói đồng ý cho Giang sư huynh cùng kỳ lân lập gia đình, nguyện ý vì hôn lễ dốc hết sức yếu, ô ô ô, hiện tại câu đó đều thành câu nói duy nhất của chúng ta, đã thành khẩu hiệu.” TBD: đám hủ nam
Hai người Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên toàn bộ đều để mặt囧囧. Thật lâu sau, Giang Thượng Hàn mới hồi phục tinh thần lại, hỏi Vô Biên nói: “Ngươi… Dư Khinh của nhà ngươi thậm chí có thủ đoạn như vậy, còn… Thật đúng là không thể khinh thường a, quan chủ chúng ta… Nghe nói mấy trăm năm qua sắc mặt chưa bao giờ thay đổi, thế nhưng… Bị y làm tức đến xỉu ba lần.”
Vô Biên cũng kinh ngạc nói: “Không đúng a, trước kia không biết là có khả năng Khinh Khinh như thế a. Chậc chậc, sớm biết như thế, chúng ta gấp làm gì? Cứ Bạch Vân sơn xá ở vài ngày, ngươi sợ sư bá các sư thúc ngươi không mở cửa lớn cầu ngươi trở về lập gia đình sao? Ta cũng có chút kỳ quái, nếu Khinh Khinh hồ nháo như thế, lấy tính lãnh khốc của Lê Vân quan chủ, vì sao không trực tiếp bổ y ra, còn để y sống dễ chịu như vậy.”
Vô Biên vừa nói, đã cảm thấy sợ, thầm nghĩ Khinh Khinh cũng quá không biết nặng nhẹ, Lê Vân quan chủ kia ngay cả Giang Thượng Hàn cũng không để vào mắt, làm sao có thể đem để y vào mắt, dưới tức giận giết y, này… Này không đáng a.
Dư Khinh cũng nhịn không được cười nói: “Cái gọi là chưa ăn qua thịt heo, không lẽ chưa từng phát hiện heo chạy sao? Ta ở sát thủ cốc cùng Hương Xá còn có Tiểu Xá ngây người thời gian dài như vậy, yêu nghiệt bọn họ gặp truyện gì, hơi chút liền biến hóa khoa trương, tất nhiên sẽ có hành động vĩ đại hôm nay. Kỳ thật hiện tại ngẫm lại hành động khóc lóc om sòm lăn lộn không nói lý này, chính mình cũng thấy mặt đỏ, nhưng mà lúc ấy thầm nghĩ nhất định phải làm cho Giang Thượng Hàn cùng Yên Lung hạnh phúc, cho nên cũng không quan tâm.”
Giang Thượng Hàn cảm động đến muốn rơi nước mắt, nắm tay Dư Khinh nói không ra lời. Bất quá rất nhanh liền bị đẩy ra, nghe Vô Biên khụ một tiếng nói: “Ngươi vẫn là nghĩ phải làm sao đối mặt với Yên Lung cùng con đi, kéo tay Khinh Khinh cũng không có ích gì a.”
Dư Khinh nhéo lỗ tai Vô Biên, oán hận nói: “Ngươi ngay như vậy cũng ghen sao? Đúng rồi, bọn đạo sĩ tự tìm đến hôm đó đuổi đi hết chưa a?”
“Đuổi đi.” Vô Biên hừ một tiếng: “Sau khi ngươi mất tích, lòng ta nóng như lửa đốt, bọn họ thì cứ khăng khăng bám riết ở chỗ đó không chịu nói lý, trong cơn tức giận ta liền đem từng người bọn họ lần lượt cuồng tấu* một chút. Sư phó cùng chưởng môn mở một con mắt nhắm một con mắt, những tên kia thấy chúng ta Bạch Vân sơn xá ‘ bao che khuyết điểm ’ như thế, liền xám xịt rồi rời đi.”
_cuồng tấu: quánh điên cuồng.
“Không được, chuyện này còn chưa xong.” Dư Khinh oán hận nói: “Bọn họ tự tiện xông vào nơi tu yêu lạm giết yêu tinh, quả thực đã phá hủy thanh danh đạo gia chúng ta, nhất định phải nghiêm trị.”
Vô Biên cười nói: “Yên tâm đi, chưởng môn đã phái người đi điều tra, một khi điều tra rõ, nếu là thật, bọn họ ăn không hết đâu, đến lúc đó chẳng những là chúng ta, cho dù là các đạo gia môn phái khác, cũng sẽ phỉ nhổ bọn họ, khi đó bọn họ liền biến thành con chuột mà ai cũng muốn đánh.”
Hai người nói nửa ngày, không thấy Thanh Phong trả lời, không khỏi kỳ quái nói: “Sư phó, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Sao xuất thần như thế?”
Thanh Phong đạo trưởng ha ha cười nói: “Ta đang suy nghĩ, lão tạp mao Khiếu Trầm kia, lãnh khốc như băng, lòng dạ như sắt, lại tâm cao khí ngạo, chỉ sợ cả đời hắn cũng chưa từng làm qua một chuyện quá bỉ ổi như thế, kết quả lại đá tới khối thiết bản Khinh Khinh này, có thể từ nay về sau hắn sẽ sợ tới mức có tâm lý bóng hay không a? Ha ha ha, xứng đáng.” Khiếu Trầm chính là đạo hiệu của Lê Vân quan chủ.
Dư Khinh cũng cười tủm tỉm đích nói: “Hắn phải có tâm lý bóng nha, kia rất tốt, sau này sẽ khiến cho hắn thường xuyên cảnh tỉnh mình một chút, ta cảm thấy được lúc này hắn hình như đã có chút thông suốt, bằng không sẽ không chịu chấp nhận Yên Lung, chết cũng không thỏa hiệp, ta chính là quậy đến trời, cũng không hữu dụng a.”
Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vừa nói chuyện vừa đi xuống chân núi. Vô Biên nhân tiện nói: “Sư phó, ngài trở về sơn xá đi, ta cùng Khinh Khinh còn có Giang sư huynh phải về sát thủ cốc trước, chúng ta hãy cứ thế mà tách ra.”
Thanh Phong đạo trưởng gật gật đầu, rồi lại nói: “Một tháng sau chính là lễ tế tổ của sơn sá, chớ quên trở về.” Nói xong, Vô Biên liền vội vàng đáp ứng, lúc này lão đạo mới giơ lên ống tay áo, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Tốt lắm, Giang sư huynh, chúng ta cũng đi thôi, ta mang Khinh Khinh, chúng ta ngự kiếm phi hành, đại khái sau nửa ngày là có thể tới sát thủ cốc.” Vô Biên vừa nói, liền nắm tay Dư Khinh.
Giang Thượng Hàn gật gật đầu, lòng kích động bang bang nhảy loạn, truy phi kiếm ra, ba người ngự kiếm bay về sát thủ cốc. Thế là, lại thêm một đôi tình nhân sau khi trải qua thật nhiều đau khổ, sắp trình diễn chuyện xưa về hạnh phúc sẽ thành thân thuộc.
HOÀN