Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 100 : Xem thường
Ngày đăng: 10:47 02/08/20
Edit: Hong Van
Beta: Sakura
Tháng giêng thoáng cái đã trôi qua, mùa xuân dịu dàng, sinh mệnh lực đã tích súc trong một mùa đông đang bừng bừng chờ phân phó. Bọn nhỏ còn nhạy cảm hơn cả ngọn cây ngoài kia, hận không thể lao ra ngoài chơi đùa điên cuồng.
Ăn xong bánh Thanh Minh thì bọn nhỏ lại mong đợi được ăn bánh chưng Đoan Ngọ, thời gian không dừng lại, Đoan Ngọ đảo mắt đã đến.
Chính là ngày gặt lúa mạch, Hàn Thanh Tùng theo thường lệ ở nhà hỗ trợ trồng cây vụ hè kiếm điểm công. Vì khích lệ gặt gấp nên đội sản xuất phân vùng bao việc cho xã viên, làm nhiều có nhiều, lúc trời chưa sáng thì Hàn Thanh Tùng đã dẫn theo Đại Vượng Nhị Vượng đi vào trong đất, bữa sáng và cơm trưa là do Mạch Tuệ và Tam Vượng đưa đi. Như vậy một mình anh có thể kiếm được điểm công của hai ba người, cho nên không để cho Lâm Lam xuống đất.
Vào tiết Đoan Ngọ khi trời còn chưa sáng, Lâm Lam đã thức dậy theo Hàn Thanh Tùng, cô lấy túi thơm mình làm ra buộc trên đai lưng của anh, “Hôm nay ăn tết đó, ăn xong điểm tâm rồi hãy đi làm việc.”
Hàn Thanh Tùng nhìn cái túi thơm, kia có chút quấn quýt, “Buổi sáng cắt lúa mạch không hết, hay là đi sớm một chút, để cho con gái đưa điểm tâm, buổi trưa trở lại ăn.” Anh ôm cô một cái, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, trêu chọc cô khiến cô trừng mắt nhìn anh.
Túi thơm là Lâm Lam dùng vải đỏ còn thừa tự mình may lại, bên trong thêm vào thuốc Hương mua được ở công xã, còn có sợi ngải cứu hoa cúc dại nhà mình phơi được…, tiết Đoan Ngọ mang túi thơm, đây là tập tục của quê quán kiếp trước của Lâm Lam, hiện tại sử dụng.
Lâm Lam buộc lại, hài lòng vỗ vỗ hông của anh, “Buổi trưa ăn bánh chưng, tan tầm thì trở về đó.”
Cô nghe thấy Đại Vượng và Nhị Vượng, vui mừng bưng làn đan xông ra, “Con trai cả chờ một chút.”
Cô cầm lấy một cái túi thơm định đeo lên cổ cho Đại Vượng.
Đại Vượng bị làm cho sợ nên lập tức né tránh, “Cái gì đó?”
Lâm Lam cười nói: “Đoan Ngọ đeo túi thơm, trừ tà, ngoan a, cha của con cũng đeo đó.”
Đại Vượng đang muốn chạy trốn thì thấy Hàn Thanh Tùng từ trong nhà đi ra ngoài, cái túi màu đỏ chót thơm đeo bên hông kia sáng loáng chói mắt.
Đại Vượng: “......”
Cậu bé bị Hàn Thanh Tùng nhìn thoáng qua, hai chân giống như đeo chì, chỉ đành phải tùy ý để Lâm Lam loay hoay.
Nhị Vượng nhịn cười, không đành lòng nhìn anh cả thống khổ như vậy, “Mẹ, không bằng mẹ lấy kim may lên lưng quần cho anh cả đi.” Có áo che lại thì người khác sẽ không nhìn thấy.
Lâm Lam: “Như vậy thì buổi tối giặt quần áo còn phải tháo ra, đúng rồi.....” Sắc mặt cô trở nên vui mừng, “Thắt ở chỗ khuy áo, như vậy sẽ không vướng.” Đeo trên cổ thì khi ra mồ hôi sẽ bị siết lại.
Đại Vượng nhận mệnh để cô tùy ý loay hoay, dù sao cha cũng đeo mà.
Nhị Vượng cũng rất phối hợp, tự mình cầm một cái qua đeo lên, “Mẹ à, con vừa đeo lên đã cảm thấy thần thanh khí sảng đó!”
Lâm Lam vỗ vỗ cậu bé, “Anh hai cho mẹ mặt mũi nhất, thật ngoan.”
Ba cha con ra cửa.
Đại Vượng lặng yên tháo túi thơm màu đỏ xuống, lập tức tựu cảm nhận được sự chú ý đến từ cha mình, cậu bé mặt không thay đổi sắc nhét vào trong túi quần, “Dù sao có ở trên người là được.”
Hàn Thanh Tùng cảm thấy cũng đúng, tự mình cũng cởi xuống tới cho vào trong túi quần.
Nhị Vượng thấy vậy thì vui vẻ, “Con cảm thấy rất tốt, con muốn tuyên truyền cho người khác, để cho bọn họ cũng đeo một cái.”
Sau khi bọn họ đi, Lâm Lam cũng không vội vã gọi còn mấy đứa nhỏ khác dậy, ngày mùa hè ngày dài bọn nhỏ cũng mệt mỏi, để cho chúng ngủ thêm một lát.
Trước tiên cô đi cho gà vịt ăn, lại dùng dây cỏ gói cây xương bồ và cây ngải hôm qua bọn nhỏ cắt về, chia ra buộc vào bên cửa lớn và cửa phòng.
Lúc này Mạch Tuệ, Tam Vượng cũng thức dậy, hai đứa chủ động đeo túi thơm mà Lâm Lam làm lên. Mạch Tuệ thắt ở trên vạt áo, Tam Vượng chọn lấy ba hồ lô nhỏ, trực tiếp đeo lên cổ. Rồi Tam Vượng lại đi ra vườn rau giúp Lâm Lam hái chút rau về làm thức ăn, thuận tiện bắt sâu, buổi tối lúc Hàn Thanh Tùng trở lại sẽ đi tưới cây trong vườn.
Lâm Lam để cho Mạch Tuệ làm điểm tâm, thuận tiện luộc luôn mười mấy cái trứng vịt muối ở bên trong hũ dưa muối, còn cô thì cầm lấy phiếu thịt Hàn Thanh Tùng được phát, đạp xe đạp đi tổ đồ tể công xã một chuyến, tìm được con trai Đường Lão Á mua một cân thịt ba chỉ, một chút heo xuống nước cùng một chút xương heo.
Về đến nhà thì Mạch Tuệ đã làm điểm tâm xong, còn đem chuẩn bị xong cả lá và sợi lạc, gạo nếp cũng đã được ngâm từ tối hôm qua, lại tìm thêm táo đỏ, đậu đỏ, hạt vừng.
“Con gái thật nhanh nhẹn.” Lâm Lam khen Mạch Tuệ, lại lấy cái tô nhỏ, cho hai cái bánh bột ngô và một ổ bánh cao lương vào, phối hợp với tương hầm cách thủy và trứng gà, thêm một chén rau xanh trộn với dầu và muối, cuối cùng múc một hũ canh trứng. Mùa hạ làm việc sẽ ra nhiều mồ hôi, canh trứng gà có dinh dưỡng còn có thể bổ sung muối, lúc này uống thì vô cùng thích hợp.
Mạch Tuệ và Tam Vượng đi trong đất đưa cơm.
Trên cổ Tiểu Vượng đeo một chuỗi hồng hồ lô ngồi ở trước bàn bóc trứng vịt, sợ lãng phí lòng dầu trong đỏ trứng, vô cùng cẩn thận đỡ lấy chén, trong miệng còn hừ hừ bài hát nhỏ mình tự nghĩ ra, chân nhỏ lại nhịp nhịp theo nhạc. “Khoai sọ? nonono, khoai tây! Đại Nguyên tiêu, bánh chưng lớn, cho bạn bánh Trung thu, có muốn hay không? Không muốn, vậy một chén sủi cảo có được hay không? Không có không có, nhiều lắm là cho bạn cây ớt nếm thử......”
Lâm Lam nghe mà buồn cười, Tam Vượng nói bừa, Tiểu Vượng lại cho là thật, bất kể là cái gì cũng có thể hát thật có tư vị.
Trứng vịt nhà mình muối, nước canh để ngâm là Lâm Lam cố ý gia công, bên trong tăng thêm các loại rượu trắng…, trứng vịt được muối ra đều chảy mỡ.
Trên ngón tay Tiểu Vượng dính đầy đầu của lòng đỏ trứng, mắt kiếng rơi xuống cũng không dám đỡ lấy, chỉ là cố sức nghiêng nghiêng đầu muốn dùng bả vai chỉnh lại.
Lâm Lam đi qua giúp cậu bé chỉnh kính mắt lại, hôn nhẹ lên trán cậu, “Chờ bé ngoan của mẹ lớn thêm hai tuổi nữa, cha mẹ dẫn con đi làm phẫu thuật, cũng không cần đeo mắt kiếng nữa.”
Tiểu Vượng tựa đầu vào trong tay Lâm Lam, rất vui vẻ.
Lâm Lam: “Mẹ đi cắt thịt heo, chúng ta gói bánh chưng lớn nhân thịt trứng muối.”
Năm ngoái không có đủ nguyên liệu, chỉ gói được mấy cái bánh chưng táo đỏ đậu đỏ cho hợp với tình hình, năm nay cần phải để cho người trong nhà có một bữa cơm no đủ đã nghiền.
Ở Phương Bắc, vào ngày này mà ăn bánh chưng thì hoặc là người giàu có hoặc là người thành phố mua đồ có sẵn, còn nông dân một năm bốn mùa đều là “ăn không ngon như bánh chẻo”, có chuyện tốt lành gì thì làm một bữa bánh chẻo là có thể ăn mừng rồi, không được vậy thì hai bữa.
Bọn nhỏ nhà Lâm Lam đã dưỡng thành thói quen, cái gì mười lăm tháng giêng ăn nguyên tiêu, mùng hai tháng hai ăn nem rán, mùng ba tháng ba ăn đậu xào, tiết thanh minh ăn Thanh Minh đoàn, tiết Đoan Ngọ ăn bánh chưng...... Một ngày lễ đều trông mong đến nhanh, đặc biệt mong đợi.
Lâm Lam cắt thịt xong, dùng một chút muối tẩm ướp trước, rồi lại thu thập luống rau trong viện, chờ Mạch Tuệ và Tam Vượng trở lại thì sẽ cùng nhau ăn điểm tâm.
Cơm nước xong Lâm Lam dạy bọn nhỏ gói bánh chưng, Mạch Tuệ vừa học liền biết, Tam Vượng cứ làm thì sẽ hỏng, còn không đợi gói xong cái bánh chưng thì đã bánh đã bung ra rồi.
Có thể chuyển hướng đề tài, không hàn huyên tư tưởng chính trị là được, mặc dù cô làm tuyên truyền, thích tẩy não các xã viên và đám trẻ con, nhưng tuyệt đối không thể ngồi ngay ngắn nghe chuyện thế này được.
Nhậm Hồng Hà nhìn hai người họ, lắc đầu, “Năm ngoái tôi cũng nhận được văn kiện như vậy, căn bản là vô dụng, tờ đơn báo danh căn bản là không xuống được công xã, trong huyện đã báo đủ rồi.”
Năm ngoái đại đội Lâm Lam cũng không lên tiếng, đoán chừng Hàn Vĩnh Phương biết là vô dụng nên cũng không nói, tránh để cho các thanh niên trí thức lòng người di động.
“Năm nay nói là các công xã đều có danh ngạch, bí thư chi bộ cần phải giúp chúng ta hỏi thăm.” Lữ Trường Vĩ là thầy giáo tại trường Trung học công xã, tin tức tương đối linh thông.
Nhậm Hồng Hà bị Lữ Trường Vĩ mở ra máy hát, cũng quay sang nói về chuyện đại đội ghi danh đại học công nông binh.
Tự nhiên không phải là người nào cũng có thể ghi danh, ban đầu đi học ít nhất phải đến trình độ sơ trung hoặc cao trung, nếu không một chữ cũng không biết thì đi làm gì? Cho nên công xã, đại đội ghi danh, căn bản là chuẩn bị cho thanh niên trí thức cùng với học sinh đã từng đi học, người chưa từng đi học cũng không cần nghĩ, bọn họ cũng không có hứng thú kia.
Năm ngoái là năm đầu tiên, danh sách có hạn, cũng là từ bộ đội, nhà xưởng tuyển chọn người ưu tú công tác tiên tiến, không đến phiên công xã nông thôn.
Năm nay đã có danh ngạch, nhất định có thể ghi danh, nhưng là xét duyệt đoán chừng sẽ rất nghiêm khắc.
Muốn ghi danh thì phải đến đại đội nhận tờ khai, trước tiên là đại đội xét duyệt bước đầu tiên, quan trọng nhất là thành phần gia đình, tiếp theo là tuổi, sức khỏe, học vấn, v.v. Sau đó điền vào tờ đơn, nộp lên công xã, công xã xét duyệt bước thứ hai, còn có Cách Ủy Hội huyện thẩm tra lần thứ ba, cuối cùng là đại học xét duyệt.
Nhậm Hồng Hà đang nói chuyện cao hứng, có người đến tìm chị, chị lập tức đứng dậy, “Đồng chí Lâm Lam, sau này lại tán gẫu.” Nói xong lại hấp tấp đi mất.
Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm.
Lữ Trường Vĩ nhìn cô cười cười, “Đội trưởng Lâm chưa từng đi học, lại có thể học ra tài nghệ hiện tại, lợi hại hơn cả những học sinh đã từng đến trường như tôi, cô nên đi học đại học.”
Lâm Lam lắc đầu, “Không được, con của tôi đã lớn như vậy rồi, không đủ điều kiện.” Hơn nữa tôi cũng tốt nghiệp nghiên cứu sinh, không cần phải học nữa.
“Thật ra thì cũng không phải là không có biện pháp, năm ngoái yêu cầu rất nghiêm khắc, năm nay rộng rãi rất nhiều. Nghe nói không ít đồng chí trong thành đã kết hôn cũng sống chết muốn ghi danh, vẫn là thời điểm xem thẩm có thể dàn xếp hay không, trong thành mà được, vậy công xã càng dễ dàng hơn.”
Lâm Lam cầm mấy trái ớt, “Thầy giáo Lữ nói thật có hàm ý?” Chẳng lẽ là đang ám chỉ cái gì?
Lữ Trường Vĩ vội vàng khoát tay, “Cũng không dám phạm sai lầm, đội trưởng Lâm hiểu lầm rồi. Tôi chỉ nói hiểu biết của tôi thôi, loại đại học này không đứng đắn nghiêm khắc giống như đại học trước kia, nói thật cũng học không được quá nhiều thứ. Năm ngoái tôi cũng đã hỏi qua, ở Bắc Kinh đợi một năm, trong lúc đó sẽ có các loại hoạt động, lao động, huấn luyện dã ngoại, thời gian học tập ngắn đến đáng thương. Nói trắng ra là, chính là đi tìm vàng nha. Dù sao không thi cử chỉ dựa vào tiến cử, không có tiêu chuẩn thống nhất, mà tiến cử còn không phải là các cấp đơn vị định đoạt sao? Ha ha, nói cho cùng......”
Anh ta không nói xong, Lâm Lam cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói, chẳng qua chỉ là một trò đùa mà thôi.
Cô không khỏi chân thành liếc anh ta một cái, không nghĩ đến anh ta lại có kiến thức như vậy, xem ra cũng là người hiểu rất rõ cơ sở nền tảng.
Nếu như cẩn thận truy cứu, dựa vào tiến cử dể chọn cán bộ hoặc là sinh viên đại học, căn bản trong sạch không được hai ngày, không có mấy ngày thì sẽ biến thành thủ đoạn kiếm tiền, đại đội này trong sạch, đại đội khác chưa chắc đã trong sạch, còn nữa còn có công xã.
Dù sao cho dù có xét duyệt nghiêm khắc, nhưng điều kiện phù hợp cũng nhiều như đêm dài, danh ngạch lại chỉ có mấy cái, rốt cuộc là người nào ghi danh? Ngoại trừ bình luận tiên tiến, tất nhiên sẽ còn có thủ đoạn khác.
Lữ Trường Vĩ cũng không kiêng kị ánh mắt của cô, còn cười cười, “Không sợ đội trưởng Lâm nói tôi có nhiều ý nghĩ, cô nghĩ xem Cục trưởng Hàn ở tại vị trí đó, từ công xã muốn một danh ngạch là không khó. Thay vì để người ngoài đến cầu xin, không bằng người trong nhà dùng đi, không phải là tốt hơn sao?”
Lâm Lam nghiêm mặt nói: “Cục trưởng Hàn nhà chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện như vậy.”
Lữ Trường Vĩ vội vàng giơ tay lên tỏ vẻ xin lỗi, “Đội trưởng Lâm đừng giận, tôi lắm mồm nên mới nói, thuần túy là suy nghĩ vì cô. Cô có năng lực học tập mạnh như vậy, không đi đào tạo chuyên sâu thì khác đáng tiếc. Dù sao......” Anh ta cười cười, không có nói thêm gì nữa, “Đội viên của cô gọi cô kìa.”
Lâm Lam quay đầu, thấy Lưu Xuân Tà ngoắc ngoắc mình, cô lại đi qua xem một chút.
Đợi cô và Lưu Xuân Tài nói chuyện xong, lập tức đã bị mấy người vây quanh, bọn họ nhiệt tình theo sát cô thỉnh giáo vấn đề, khen tặng cô, khen tiết mục của cô làm tốt lắm.
Trong đó có một nữ thanh niên trí thức tên là Vu Hinh, tóc tết thành hai đuôi sam dài, cằm nhọn mắt hoa đào, giọng nói cũng rất điềm mỹ, “Đội trưởng Lâm, tiết mục tuyên truyền của mọi người làm thật tốt, chúng tôi được đi học cũng không có đầu óc như chị.”
“Chúng tôi cũng thử hỗ trợ viết mấy tiết mục, đều ngại lấy ra.”
Mặc dù Lâm Lam cảm thấy bọn họ đột nhiên nhiệt tình như vậy thì có chút kỳ quái, chẳng qua nếu nói đến công việc, cô cũng không từ chối, giúp bọn họ xem một chút.
Lâm Lam nhìn tiết mục bọn họ viết ra, quá nghiên trang, quá khô cằn, là hình thức bản mẫu tiêu chuẩn.
Cô đưa ra mấy đề nghị ở góc độ chuyên nghiệp, “Thật ra thì cũng không có bí quyết gì, dân chúng không có văn hóa, quan sát bọn họ nhiều hơn, dùng tiếng nói của bọn họ.”
Xem một chút thời gian không sai biệt lắm, đám người Lâm Lam liền thu thập chuẩn bị trở về.
Nhậm Hồng Hà nghe nói cô muốn đi, ngừng làm việc đến tiễn cô, còn làm cho người ta tặng cô một túi ớt.
Lâm Lam: “...... Bí thư chi bộ quá khách khí, quá khách khí rồi, có chút đủ ăn là được.” Cô chọn lấy một túi nhỏ, đủ ăn.
Nhậm Hồng Hà cũng không để ý, “Một chút làm sao đủ, đương nhiên phải bảo đảm làm cho đủ rồi.” Chị để cho Lưu Xuân Tài cầm lấy, “Đội trưởng Lâm a, mới đến đại đội chúng tôi hai ngày thôi, mấy ngày nữa lại đến một lần a.”
Hiện tại các đại đội đều xem việc mới được mấy người Lâm Lam là vẻ vang, trong đó đều có ganh đua so sánh.
Chờ đám người Lâm Lam rời đi.
Mấy thanh niên trí thức tụ cùng một chỗ nói thầm, “Cô nói xem cô ta lấy tự tin ở đâu ra? Chưa từng đi học, còn không biết xấu hổ muốn chỉ điểm chúng ta?”
“Đúng vậy, cô nhìn xem biểu ngữ mà cô ta viết này, còn có chữ giản hoá nữa, sợ là sẽ không biết viết chữ chính nhi bát kinh đâu.”
“Còn không phải là ỷ vào việc chồng cô ta là Cục trưởng sao, nếu không phải đi cửa sau, làm sao đến phiên cô ta làm tuyên truyền chứ?”
“Tôi nghe mấy người trong thôn cô ta nói, cô ta vừa lười vừa tham ăn, thật bá đạo đó.”
“Còn quê mùa muốn chết, cả ngày cũng chỉ biết ớt ớt, đoán chừng trong đầu trừ ăn ra cũng không có cái gì, dù sao tôi cũng chưa từng thấy cô ta làm thơ bao giờ.”
Vu Hinh có làm thơ, từ trước đến giờ đều tự xưng là tài nữ, cô ta cho Lâm Lam nhìn đồ của mình, vốn là muốn để cho Lâm Lam kinh diễm một chút, mình có thể tặng tiết mục cho Lâm Lam nhân cơ hội tạo quan hệ tốt. Nào biết đâu rằng Lâm Lam lại không lĩnh hội, lại thật sự muốn chỉ điểm cô, phi! Một người phụ nữa chưa từng đi học lại chỉ biết đến ớt, lại không biết xấu hổ muốn chỉ điểm một học sinh cao trung như cô sao?
Người ta gọi cô ta là cô giáo Lâm, cô ta thật tưởng mình là cô giáo sao?
Thật cho mình là xinh đẹp mà!
Mặc dù bọn họ đều tồn tại tâm tư lấy lòng Lâm Lam để đi cửa sau để cho Hàn Thanh Tùng hỗ trợ tiến cử, nhưng trong đó cũng có đề phòng ganh đua so sánh lẫn nhau, cho nên Lâm Lam vừa đi lại bắt đầu đâm chọc Lâm Lam, thật giống như nói chuyện càng khó nghe thì mình sẽ không có hiềm nghi đi cửa sau vậy đó.
Lữ Trường Vĩ nghe bọn họ đứng ở đó chửi bới Lâm Lam, rất tức giận, hơn nữa mới vừa rồi bọn họ còn vây quanh Lâm Lam nhiệt tình sùng bái như vậy, hiện tại một người so với một người, thật là làm cho người ta buồn nôn.
“Mặc dù đồng chí Lâm Lam chưa từng đi học, nhưng tôi thấy cô ấy học còn tốt hơn các cô đó, tối thiểu là người ta còn biết cảm thấy xấu hổ hơn các cô!”
Mấy người kia không nghĩ đến lại bị Lữ Trường Vĩ nghe thấy, nhưng cũng không sợ anh ta, “Người ta cũng đã đi rồi anh còn muốn vuốt đuôi, cho dù anh có tâng bốc bênh vực thì chồng của người ta cũng sẽ không tiến cử anh đi học đâu. Ha ha!”
“Tôi tất nhiên sẽ không tìm người ta đi cửa sau cầu xin tiến cử, cũng chỉ có các người thôi, cũng không nên nói bậy sau lưng người ta như vậy, sau đó lại trở mặt đi cầu người ta hỗ trợ tiến cử.”
Vu Hinh nói một cách mỉa mai: “Tôi nói này thầy giáo Lữ à, anh cũng không phải là người thân hay bạn bè gì với cô ta, làm gì phải như vậy? Có phải anh có ý tứ gì với đội trưởng Lâm kia không hả?”