Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 11 : Trả tiền lại? Nằm mơ!

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Edit: Hà My



Beta: Tiểu Tuyền



Nhìn anh nghiêm túc như vậy, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Lam chính là: mình cần khóc lóc om sòm hay kiêu ngạo lạnh lùng không thèm nhìn đây?



Vợ chồng gặp nhau nên có cái thái độ gì? Tình cảnh gì?



Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm được không?



Quá lúng túng.



Lâm Lam quyết đoán dẫn Tiểu Vượng vào nhà, đem Bà Hàn đang gào khóc tố cáo và Hàn Thanh Tùng ném ở bên ngoài.



Cô chịu đựng cánh tay bị đau ôm Tiểu Vượng lên trên giường gạch, muốn tìm cái gì cho Tiểu Vượng tan máu bầm ở trán, tránh cho lát nữa bị bầm tím.



Phía ngoài, Bà Hàn giận đến run hết cả người, “Mày quay lại, đem tiền giao ra đây!”



Giọng nói lãnh đạm của Lâm Lam từ trong nhà truyền đến, “Mẹ, con nói rồi, tiền đó xem bệnh cho Tiểu Vượng, 260 không đủ, còn thiếu vài trăm đây.”



Bà Hàn nghiêng qua người con trai, bực tức nói: “Thằng ba, mày, mày nhìn xem đi! Mày không ở nhà, nó thật là vô pháp vô thiên, ngày ngày làm như vậy a, quấy trời quấy đất không cho chúng ta sống a. Mẹ vừa mới nghe nói nó dùng xẻng sắt đập lên người chị dâu hai, làm thủng một lỗ chảy máu, vừa rồi còn đem mẹ đẩy té ngã. Thằng ba a, nếu không phải ông trời có mắt, con trở lại kịp, thì bà già như mẹ đã bị đụng đầu nữa rồi!”



Tầm mắt Hàn Thanh Tùng khẽ quét qua phòng phía đông, vừa nhìn về phía bọn nhỏ, mấy đứa trẻ tò mò nhìn anh, lại không đứa nào dám nhìn thẳng vào mắt anh, có chút sợ hãi rối rít né tránh.



Thậm chí có mấy đứa nhát gan núp phía sau đứa lớn.



Hàn Thanh Tùng gật đầu với chị dâu cả, kêu một tiếng chị cả lại thu hồi ánh mắt, “Mẹ, thắt lưng không có sao chứ?”



Anh vịn bà Hàn để cho bà vào nhà nghỉ ngơi một chút.



Bà Hàn lại không chịu, dùng sức nắm bàn tay của anh “Ba à, nhanh, đem cô ta đuổi về Lâm gia tích trữ đi, nhà họ Hàn chúng ta không dám nhận cô ta. Vô pháp vô thiên rồi, trước kia tìm chết làm ầm ĩ, mặt mũi của nhà họ Hàn bị mất sạch, mẹ xem con và cô ta sống không tốt, bị cô ta dẵm đạp mặt mũi, con không biết cô ta làm chuyện lớn thế nào, cô ta…”



Bà Hàn nhớ tới 260 đồng tiền, so sánh với trước kia còn nhiều hơn 40 đồng đó, bà có cảm giác tim bị đau gấp tám lần.



Bà không tin tiêu hết, nhưng trước mặt thằng bà, bà cũng không thể sai người đem Lâm Lam trói lại trực tiếp lục soát, vẫn phải để cho con trai ra mặt.



Bà Hàn không hết giận nói: “Không nói nữa, mau đem cô ta đuổi trở về! Hai ngày trước cô ta uống thuốc trừ sâu, thật uổng công cứu cô ta!”



Chân mày Hàn Thanh Tùng nhíu lại “Mẹ?”



Bà Hàn thấy con trai không ưng thuận theo mình, lập tức lại bắt đầu khóc, “Ba à, chúng ta sống không nổi nữa, đói rồi, muốn chết đói nữa. Em gái con đáng thương, lúc mới ra đời trong nhà không có đồ ăn, bé như con gà con. Thật vất vả mới lớn như vậy, có tương lai đi huyện học trung học, vào lúc này không có tiền không có lương thực, thật đáng thương!”
Tiểu Vượng rốt cục bò dậy, ôm cánh tay Lâm Lam, “Con muốn mẹ.” Mặc dù không biết ly hôn là cái gì, nhưng mà việc theo chân mẹ sẽ không thay đổi.



Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng chỉ hơi do dự một chút liền muốn đi theo mẹ. Ông nội đối với bọn họ không tốt, nếu như mẹ đi rồi, cha tìm thêm mẹ kế, vậy bon họ còn sống tốt sao?



Trẻ con trong thôn không ít nhà có mẹ ghẻ, ngày qua ngày sống thế nào bọn họ biết rất rõ.



Đến phiên mình, nghĩ cũng không dám nghĩ.



Lâm Lam vỗ vỗ bọn họ, ý bảo an tâm một chút chớ nóng vội, còn bảo Tiểu Vượng nằm xuống lại dùng khăn lạnh đắp lên trán bé.



Cô nhìn Hàn Thanh Tùng, anh đứng ở cửa, ngược sáng không thấy rõ biểu cảm lại càng lộ ánh mắt sắc bén, cảm giác bị áp lực mười phần.



Cô cảm thấy hơi khó chịu, chuyển động cơ thể một chút, đổi lại góc độ, không nhìn thẳng ánh mắt của ành, mà nhìn cằm.



Đường nét gương mặt của anh cường tráng, phá lệ lộ ra vẻ cương nghị.



“Nếu ly hôn, anh phải cho phí phụng dưỡng, chẳng những cho con, còn phải cho tôi.”



Hàn Thanh Tùng ở trong bóng tối không lên tiếng, chốc lát anh cất bước đi tới.



Anh ta sẽ không đánh người chứ?



Mặc dù Lâm Lam chắc chắn tính tình anh như trong sách sẽ không đánh phụ nữ, nhưng thời điểm khi anh đến gần, cảm giác thấy một luồng khí lạnh theo anh tràn vào tới, khiến cho cô phải di chuyển một lần nữa.



Hàn Thanh Tùng đi tới gần đó, giơ tay đem balo đặt ở trên giường gạch.



Ánh mắt Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ lập tức ngó chừng balo, ở trong đó có đồ ăn ngon!



Phòng không lớn lắm, giường còn có hạn.



Tiểu Vượng nằm ở giữa, cô ngồi trước chiếu cố, lúc này anh đi tới, phòng vốn nhỏ lại càng làm cho người ta hít thở không thông.



Lâm Lam vừa muốn lấy cớ đi ra ngoài hóng mát một chút, anh đột nhiên nghiêng thân tới, làm cô sợ gần chết, cuống quít lùi về sau.



Hormone dương cương anh tuấn của giống đực tràn tới đây, đối với Lâm Lam mà nói, lực tác động thật quá lớn.



Mặc dù hai người bọn họ là vợ chồng, nhưng với cô mà nói thì anh  là người đàn ông xa lạ.



Hàn Thanh Tùng lấy khăn mặt nhìn cái trán của Tiểu Vượng một chút, giọng nói hơi chìm xuống, “Làm sao lại bị dập đầu?”