Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 20 : Cõng nồi

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Edit: Hà My



Beta: Tiểu Tuyền



“Nồi của tôi ——” Bà Hàn thét lên âm thanh tê tâm liệt phế.



Lâm Lam bận rộn khuyên nhủ: “Bà bọn nhỏ, bà phải rộng lượng chút, thấy rộng ra chút ít. Là của bà sẽ là của bà, không phải của bà cũng không thể cưỡng cầu, đây không phải là ngài vẫn hay khuyên con sao.”



Nguyên chủ muốn tiền, bà bọn nhỏ chính là nói câu này, khi đó không biết cao cao tại thượng bao nhiêu đâu.



“Cô, cô ——”



Chị dâu cả bận rộn khuyên nhủ: “Em dâu a, đừng nói.”



Chị dâu Hai cũng khóc lên, lại nháo thành một đoàn.



Đang ồn ào, Anh hai Hàn cùng Anh cả Hàn trở lại.



Lúc này Đại Vượng cũng khiêng một cái nồi khác chạy về, hai người nhìn từ đàng xa, giống như một cái nồi lộn ngược, bên dưới mọc ra một cặp chân, chạy còn rất nhanh.



Anh hai Hàn buồn bực nói: “Đại ca, anh nhìn thấy cái nồi mọc chân không?”



Anh cả Hàn nói: “Là đứa bé nào vậy.”



Vừa nói, Đại vượng đã đội nồi chạy tới, mắt từ bên trong cái nồi thủng thấy hai người, liền hô một tiếng chạy về hướng nhà, phía trước có ngưỡng cửa cậu nhìn không tới, lảo đảo một chút thiếu chút nữa đem nồi quăng ra.



Anh cả Hàn kinh hô: “Cẩn thận ngưỡng cửa!”



Đại Vượng đã người ổn định, “Yên tâm, sẽ không đập thủng nồi.”



Cậu lại chạy về nhà chính, cũng không cần người khác hỗ trợ, cả hai cánh tay phát lực, thoáng cái đem nồi trả lại, nửa người cũng chui qua.



Cũng may sức lực của cậu bé hơn hẳn bạn cùng lứa tuổi, phải nói là sức lực của nó và bạn cùng lứa tuổi lớn hơn nhiều lắm, nếu không thật đúng là chịu không nổi đâu.



Để lại xong, cậu vỗ vỗ tay, ngước khuôn mặt đầy nhọ nồi, nói với Bà Hàn đang khóc thét: “Bà nội, cháu trả lại nồi rồi, bà cũng đừng khóc. Không phải bà nói chỉ có những kẻ vô dụng mới khóc lóc cả ngày tìm chết sao?”



Không cần phải nói cũng biết kẻ vô dụng kia là nói ai.



Lâm Lam:......Cái đầu nhỏ như vậy, còn mang thù!



Hai anh em Anh cả Hàn đi vào, thấy thế cũng sửng sốt một chút, “Đây là làm sao?”



Chị dâu Hai lập tức chạy tới tố cáo, thêm dầu thêm mỡ nói một lần, vợ chồng chú đoạt nồi, còn oán giận bà bọn nhỏ năm đó để cho chú ấy thay các anh đi làm lính.



“Chú ấy cho là ở nhà hầu hạ cha mẹ già thì dễ dàng, làm lính mới là hưởng phúc đây......”



Nhìn cô ta còn muốn đổi trắng thay đen, mà Hàn Thanh Tùng không tiện nói lại. Đàn ông không có phương tiện cãi cọ với đàn bà, Lâm Lam lại không ưa nổi, trực tiếp đem Chị dâu Hai chẹn họng “Cơm là chị dâu cả làm, bà bọn nhỏ bệnh cũng là chị dâu cả hầu hạ, chị trừ ăn ra còn làm gì rồi? Có phải chị muốn đồ ăn chúng ta ăn cũng trả lại không? Không ở trong nhà làm việc hầu hạ cha mẹ là cha đứa nhỏ tự nguyện sao? Còn không phải là kiếm tiền nuôi cả cái nhà này?”



Nghe lời  của Lâm Lam, Anh hai Hàn không vui, “Anh nói vợ chú Ba này, em nói năng kiểu gì vậy? Theo như lời em nói, anh và anh cả ở nhà hầu hạ cha mẹ là sai lầm hả?”



Lâm Lam lạnh lùng nói: “Các người không sai, là anh ấy sai, không nên đi làm lính, nên ở nhà giống các người hầu hạ cha mẹ, cũng không cần bị oán giận.”



Nói như vậy, giống như mọi người tựa hồ đối với việc Hàn Thanh Tùng làm lính ở bên ngoài, ngược lại có câu oán hận, ganh đua so sánh anh ta không cần ở nhà làm việc, không cần hầu hạ cha mẹ, không cần nghe cha mẹ mắng.



Nhưng tại sao không nói anh ta thay các ngươi đi làm lính?



Tại sao không nói anh ta kiếm tiền, nuôi sống các ngươi?



Anh cả Hàn vẫn muốn khuyên nhưng không xen miệng được, gấp đến độ xoay quanh, “Đây là sao, đây là sao, anh em một nhà làm chi lại nói những lời tổn thương cảm tình.”



“Đây là làm sao vậy?” Phía ngoài truyền đến giọng nói của lão bí thư chi bộ Hàn Vĩnh Phương, ông giơ một túi lương thực đi tới, “Lúc trước Thanh Tùng nói với tôi lương thực trong nhà thiếu thốn muốn mượn một túi lương thực, tôi vội vàng cho đưa tới đây.”



Hàn Thanh Tùng cùng Hàn Vĩnh Phương gật đầu, “Cảm ơn bác.” anh nhận lấy túi bột ngô, cũng không nhìn những người khác, nói với Lâm Lam: “Đi, trở về nấu cơm.”



“Làm gì, anh làm cái gì vậy?Anh muốn phản đúng không?” Bà Hàn hung ác kêu lên.



Anh cả Hàn và anh hai Hàn cũng sửng sốt.



Anh hai Hàn ngăn cản Hàn Thanh Tùng, “Chú ba, em nói, không phải mẹ nói thu lương rồi chia khẩu phần sao, bây giờ em cầm lấy phần này là sao? Em đây làm làm tổn thương lòng mẹ đấy. Làm đàn ông, làm sao có thể như vậy.”




Nghĩ tới cô ta hỏi mình thuốc sâu vị gì, mình hỏi cô ta một chút bánh ngô vị gì cũng không coi là bỏ đá xuống giếng.



Chị dâu Hai oán hận trừng cô một cái, rõ ràng không tiếp lời, chỉ đem bánh ngô nhai thành tiếng, giống như gặm thịt người vậy.



Nấu cơm Lâm Lam chắc là không biết làm, đời này cô đều không muốn nấu cơm cho bà bọn nhỏ.



Lâm Lam trực tiếp đi vào phòng phía đông.



Bà bọn nhỏ dán thuốc dán thở dài thở ngắn, đơn giản mà nói chính là mình mệnh khổ, con trai bất hiếu, con dâu là dạ xoa các loại.



Lâm Lam nhìn bà bọn nhỏ một cái, không chút khách khí vạch trần bà, “Tôi nói bà bọn nhỏ, bà cũng khỏi phải diễn trò, chúng ta liền mở ra cửa sổ ở mái nhà nói thẳng đi. Lúc này, bất kể bà làm sao, tôi không bao giờ tìm chết tai họa chính mình. Các người làm tôi không thoải mái, tôi liền biến đổi biện pháp  tai họa các người. Tôi chính là muốn ở riêng, chỉ sợ ăn trấu ăn rau, chính mình làm chủ ăn được cũng thoải mái, không cần phải ở chỗ này ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn ngày ngày bị xem thường mắng tới  mắng đi.”



Bà Hàn tức giận tới mức run run, “Cô, cô...... cô......”



Muốn phản bác cô, nhưng tìm không ra cơ hội.



Cái miệng nhỏ của Lâm Lam chiêm chíp lên tất nhiên không phải là chỉ biết lăn qua lộn lại nói hai câu vô ơn bất hiếu, các loại lời nói nông thôn của bà bọn nhỏ sao có thể sánh bằng, cô không gián đoạn nói: “Nếu đã ở riêng vậy thì nhẹ nhàng mà sung sướng, nhà cửa chia, lương thực chia, dụng cụ chia, còn có tiền gửi ngân hàng trong nhà cũng muốn chia. Lương thực chúng ta nhất định phải lấy về, không cho vậy thì thu lương thực lấy nhiều một chút.”



“Cô, cô muốn không dưỡng lão......” Bà bọn nhỏ dùng sức la.



Lâm Lam tất nhiên sẽ không bị bà cắt đứt tiết tấu, tiếp theo lời mở đầu tiếp tục nói: “Còn có tiền trợ cấp cha bọn nhỏ kiếm về, bao nhiêu năm như vậy trong tay bà tiết kiệm không một ngàn cũng có tám trăm. Bà đừng nói với tôi cái gì cô Út chú Út đi học tiêu xài, cái này tôi không nghe! Chúng ta có nghĩa vụn uôi cha mẹ, không có nghĩa vụ nuôi hai phế vật. Con mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không có tiền đi học, không có tiền xem bệnh, tại sao phải nuôi con người khác? Tiền trong tay bà, ít nhất phải cho tôi ba trăm.”



“Nằm mơ, nằm mơ! Mau cút!” Bà Hàn cơ hồ muốn điên rồi.



Chị dâu Hai đang cầm bánh ngô trực tiếp câm luôn, muốn nói mát mắng chửi người cũng quên, lòng tràn đầy đều là: mẹ của ta a, người đàn bà đánh đá đi gặp Diêm Vương liền được khai khẩu sao?



Chị dâu cả ở một bên ngây người như phỗng, vốn lúc này còn muốn mở miệng khuyên lại không nói được, đầu óc cũng không tốt, không biết phải nói gì.



Miệng vợ chú Ba là thế nào lớn lên, trước kia chị khóc lóc om sòm, lặp đi lặp lại lật tới lật lui, hoặc chính là tôi không sống hù dọa người.



Hôm nay là muốn lật trời rồi.



Nghe một chút cô nói những lời đó, cũng là chuyện mình nghĩ thật lâu nhưng làm sao đều nói không ra lời.



Người ta sao lại muốn nói liền nói thế?



Mỗi một câu đều nói đến trong tâm khảm cô.



Đúng vậy a, tại sao bọn họ dưỡng lão còn phải nuôi hai phế vật a.



Chú Út cô Út nghe nói là đi học, nói thật ra đó chính hăng hái, học tập không giỏi còn học cái gì?



“Bà nếu không đồng ý, vậy chúng ta phải xin bí thư chi bộ đại đội trưởng cân nhắc quyết định. Đem những chuyện này, từng chuyện nói rõ ràng, đến lúc đó chia như thế làm sao chia! Muốn chúng ta vẫn nuôi con trai con gái bà, không có cửa đâu, chính mình còn nuôi không được con mình đó!”



Bà Hàn đã bắt đầu đấm bộ ngực.



Cái này mọi người cũng thấy nhiều, chỉ cần nói không lại đối phương, vừa tức gần chết, bà sẽ như vậy.



Lâm Lam cũng không chiều bà, “Còn có một chuyện tôi phải cùng bà bọn nhỏ nói một chút. Nếu như đã ở riêng, chuyện dưỡng lão chúng tôi sẽ không từ chối. Nhưng dưỡng lão cũng phải thương lượng tốt, bắt đầu nuôi từ tuổi nào, bốn đưa con trai làm sao nuôi, là thay phiên nuôi, hay là các nhà góp tiền. Nhưng mà tôi cảm thấy trước lúc còn không có cùng những đứa con trai khác ở riêng, chúng ta sẽ không đóng góp điểm công và lương thực, dù sao chúng ta cũng không biết là dưỡng lão hay là nuôi người khác đúng không?”



Lâm Lam căm tức đầu sỏ gây tội Bà Hàn này



Cô Út chú Út tiêu tiền của anh ba, kết quả thì sao?



Bọn họ chẳng những không biết ơn, ngược lại lòng tham không đáy, cảm thấy đương nhiên, chờ sau này anh ba chuyển nghề không có tiền trợ cấp, bọn họ lập tức oán giận trách móc anh.



Những kẻ này cùng bà bọn nhỏ là nhất mạch tương thừa!



Dựa theo trong truyện, cô Út đem Mạch Tuệ làm đứa ở sai sử, nhưng còn đem Mạch Tuệ dạy thành tham hư vinh lại vặn vẹo, nguyên chủ xem không hiểu còn tưởng rằng là chuyện tốt nuông chiều thổi phồng. Mà Đại Vượng đi theo chú Út lăn lộn hắc đạo, hâm mộ chú Út ở trường học hô phong hoán vũ, cưỡi xe đạp mặc quân trang màu xanh giống như một nhân vật, kết quả là bị mang theo đánh nhau ẩu đả bất học vô thuật.



Nếu không, nguyên chủ là phụ nữ nông thôn không có kiến thứ, làm sao có thể đem mấy đứa trẻ dạy thành như vậy?



Con bị làm hư, nếu như ở địa phương lớn cỡ bàn tay như nông thôn, đơn giản chính là hết ăn lại nằm, một khi chạy đến trong thành thấy quen mặt bị dẫn đi lên lạc lối, là dễ dàng hỏng nhất.



Lúc trước cô và bọn nhỏ không có nhiều tình cảm, cảm thấy chỉ cần thay đổi tương lai cũng đủ.



Có thể mấy ngày nay chung đụng cùng với bà bọn nhỏ quá đáng, làm cho cô vô cùng tức giận, cô quyết định chẳng những tương lai thay đổi, quá khứ cũng phải tính sổ sách!