Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 3 : Nghe lén

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Edit: Minh Nguyệt



Beta: Tiểu Tuyền



Mặc dù không phải là trực tiếp uống thuốc trừ sâu, nhưng 1605 là kịch độc, chỉ ngậm một ngụm cũng đủđộc chết người.



Lâm Lam cảm thấy đầu óc choáng váng, toàn thân khó chịu, cô chỉ cầu nguyện ngàn vạn lần đừng đem gan, thận, thần kinh gì đó độc hỏng.



Cô nằm lâu liền cảm thấy khá hơn, liền muốn hoạt động một chút.



Căn phòng này vừa hẹp vừa tối, khi cô bước xuống suýt chút nữa bị ngã trật chân, nhìn tấm rèm cỏ che khiến cho căn phòng vừa tối vừa không thông thoáng, liền giật xuống.



Tiểu Vượng ở góc giường cho là cô lại muốn phát giận, sợ tới mức cố nép mình lại.



Lâm Lam đi bộ hai bước, lồng ngực buồn bực khó thở, muốn uống ngụm nước lại nhớ tới hũ đựng cùng chén đã bị nguyên chủ đập vỡ.



Cô muốn lên nhà chính rót nước, nhưng cả người không còn chút sức lực nào, đành phải ngồi xuống giường gạch.



Lúc này Nhị Vượng trở lại, nó đem một bao bọc bằng lá cây đặt lên giường, bên trong có mấy miếng cá cháy khét và hai con rùa.



Nhị Vượng cười hì hì, “Mẹ, cá đều bị Tam Vượng ăn hết, con không nỡ ăn nên đem về cho mẹ ăn.



Trong lòng Lâm Lam hiểu rõ, nhìn nó một cái, “Nhị Vượng, cha con không ở nhà, chúng ta sống không dễ dàng. Ăn nhiều ăn ít không có gì, nhưng con không được nói dối mẹ.”



Nhị Vượng cười nói: “Mẹ yên tâm, con chưa bao giờ nói dối mẹ.”



Lâm Lam bảo nó đi lấy cho cô chén nước.



Rất nhanh Nhị Vượng bưng nước trở về, nhỏ giọng nói: “Mẹ, không ổn rồi, ông bà nội trốn trong phòng khai hội đối phó mẹ đó.”



Lúc trước Lâm Lam chỉ nghe thấy nhà chính truyền đến tiếng nói mơ hồ, xen lẫn tiếng chửi mắng của mẹ chồng, suy đoán là họ đang bàn bạc xem muốn xử lí nguyên chủ thế nào.



Cô nhận lấy chén nước, phát hiện chén dinh dính, nhất thời có chút buồn nôn, chờ đưa đến khóe miệng liền ngửi thấy trong nước  có mùi lạ, càng không muốn uống.



Trong nhà bếp không có nhiều dầu mỡ, dù không rửa sạch thì cái chén này cũng không nên bẩn như vậy.




Thị lực Tiểu Vượng không tốt, cả ngày buồn bực ở trong phòng cũng không phải chuyện tốt, cô cũng không thể ở bên nó 24/7, nhất định phải dạy nó cách đi lại.



Đến khi có tiền, cô sẽ mang Tiểu Vượng đi kiểm tra mắt, chữa trị sớm chắc có thể tốt hơn một chút.



Tiểu Vượng lúc này mới cười lên, “Mẹ, được.” Nó nắm gậy gỗ quờ quạng đi ra ngoài.



Lâm Lam lại gọi Nhị Vượng trở lại, dặn dò mấy câu.



Nhị Vượng do dự: “Mẹ, nó được treo ở gần lò sưởi trên đầu giường bà nội rồi, lấy đi không phải sẽ bị phát hiện sao?”



Lâm Lam nói: “Sau này ra ở riêng, con muốn ở cùng mẹ? Hay muốn ở cùng bà nội?”



Nhị Vượng lập tức lắc đầu, “Dĩ nhiên con đi theo mẹ, anh cả nhất định sẽ ở cùng bà nội, nhưng con không như vậy.”



Lâm Lam nói: “Anh trai con cũng sẽ đi theo mẹ, anh con chính là nam tử hán, ra ở riêng chắc chắn sẽ đi theo để bảo vệ mẹ và các con. Con đi đi.”



Chờ tất cả các cửa của nhà chính mở, lúc đàn ông ra ngoài phụ nữ ở nhà nấu cơm, Nhị Vượng cùng Tiểu Vượng dựa theo Lâm Lam  phân phó lẻn lên nhà chính.



Chị dâu hai cùng với bà Hàn ra vườn rau, chị dâu cả ở lại nấu cơm, trong nhà nhiều trẻ con, chỉ cần để ý không để bọn chúng ngã dập đầu thì không việc gì, cũng không quản nhiều.



Rất nhanh, Nhị Vượng cầm theo một món đồ trở lại, đưa cho Lâm Lam, “Mẹ!”



Đây là giấy kết hôn của Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng, rất giống giấy khen của học sinh tiểu học, bên trên có dán ảnh chụp của hai người.



Nguyên chủ trông trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt có một chút ngượng ngùng lại một chút mạnh dạn, Hàn Thanh Tùng ở bên cạnh mặc một thân quân trang, tư thế ngồi cao ngất, tướng mạo anh tuấn, coi như là xứng đôi.



Chẳng qua là trên người Lâm Lam trong hình có mấy lỗ thủng nhỏ, giống như là bị kim châm.



Giấy kết hôn của cô tự cô cầm là được rồi, bà Hàn lại nhất quyết lấy giấy kết hôn của con trai treo lên tường, nói là treo lên giống như tranh, đẹp mắt.



Giống như học theo Dung ma ma vậy.



Lâm Lam đem giấy kết hôn cuộn lại, cười nói: “Nhị Vượng, mẹ đảm bảo với mấy đứa, sau này ra ở riêng mẹ sẽ để cho các con mỗi ngày đều trôi qua thật tốt, cho các con có áo mặc, có kẹo, có thịt ăn, còn được đi học!”