Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 45 : Bắt gian

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit: Tiana



Beta: Tiểu Tuyền



“Cô……cô…..đồ đàn bà đanh đá, đồ đàn bà hung hãn, làm sao lại dám đánh người như vậy hả?” – Khi Trần Thanh Trí kịp phản ứng lập tức nghĩ đến việc đánh lại.



Đổng Hoè Hoa mắt tốt nhìn thấy liền nhanh tay phản ứng trước, đứng bên cạnh liền đạp cho một phát, thấp giọng hô: “Tốt nhất là đừng có động chân tay, mọi người vây tới đây mày sẽ thấy hậu quả là gì”



Trần Thanh Trí ngậm miệng, mặt xanh mét, không dám nói gì. Lâm Lam lạnh lùng nói: “Mày cho rằng mày giấu giếm thì không ai biết? Tú Vân giữ bí mật chẳng lẽ người khác không biết à? Mày lén gặp mặt con bé bao lần, bọn nhỏ đều gặp bấy nhiêu lần, có muốn tao tìm bọn nhỏ đến đối chất với mày không?”



“Lời của bọn trẻ ranh mà chị cũng tin cho được? Ai biết được bọn chúng có nói láo để được xem ầm ĩ hay không hả?” – Trần Thanh Trí tỏ ra oan ức vô cùng, định trốn nhưng bị một người phụ nữ vạm vỡ ngăn ở góc tường liền không đi được. Điểm mấu chốt là vẻ mặt của Lâm Lam thể hiện rõ, mày dám chạy bà đây sẽ bảo chồng bà tháo rụng tay mày.



Đổng Hoè Hoa kích động: “Là mày phải chịu trách nhiệm, bảo mày phải kết hôn thì phải kết hôn, không kết sẽ đem mầy đi đấu tố, cả đời mày sẽ không về thành được. Đừng bao giờ nghĩ trốn khỏi thôn Sơn Nhai được nhé. Đừng coi thường chị đây chỉ làm chủ nhiệm hội phụ nữ thì không phải là cán bộ. Chị đây nói cho mày biết….”



Trần Thanh Trí sắc mặt đen xì, thân thể lung lay. Lúc này hắn ta mới cảm thấy chuyện nghiêm trọng vô cùng. Lâm Lam ủng hộ quyết định như thế, những cô bé ở nông thôn này thực sự vô cùng đơn thuần ngây thơ, không trải đời lại không biết lòng người xấu xí, thanh niên trí thức đứng cửa hát vài bài hát, nói vài lời hay, trêu ghẹo một chút là các cô bé sẽ bị sa lầy. Vừa mới bắt đầu thì thề non hẹn biiển, nói không phải em thì không thể nọ chai, chờ tới khi ăn tới miệng thì căn bản coi như công cụ giải khuây cùng XXOO, chứ không đời nào chịu trách nhiệm. Nhưng các cô bé này quá đơn giản, lại bị đàn ông dụ dỗ vì danh tiếng cùng tiền đồ và tính mạng bọn họ suy nghĩ, sợ bọn họ bị đánh chết, thế là quả đắng trong bụng lẫn trong lòng đều tự dằn mình nuốt xuống. Cuối cùng chịu hậu quả nghiêm trọng, chính là phía đàng gái, đến chết không khai đàng trai ra, thế là không bị động thì chủ động nhảy sông treo cổ, thê thảm qua đời. Nếu chuyện này không giải quyết thích đáng, kết quả là người nhà họ Lưu mất mặt, bị làng xóm chỉ trỏ, cuối cùng Lưu Tú Vân không chịu được nhàn ngôn toái ngữ của mấy người rảnh rỗi cùng với sự coi thường của người trong nhà, nhảy sông tự vẫn. Dù cho Lưu Tú Vân đơn thuần không biết gì nhưng con bé đã đi sai đường, Lâm Lam không muốn lại dẫn tới kết quả như vậy, cô nhớ tới cô bé ấm áp tốt bụng năm xưa, liền cảm thấy thằng cha Trần Thanh Trí này vô cùng đáng hận.



Không dám chịu trách nhiệm thì đừng có đi trêu chọc con nhà người ta. Dù dưa xanh hái không ngọt nhưng dưa này không hái thì sẽ chết người, lại còn làm thối hoăng danh tiếng của một thôn, cho nên không thể không hái. Dù sao quả dưa này chính là thằng cặn bã Trần Thanh Trí gieo ra. Vì sợ bị người ngoài nghi ngờ, các cô cũng không nói nhiều lời, cảnh cáo Trần Thanh Trí ngồi im đừng có manh động. Trần Thanh Trí thấy vậy liền xoay người chạy mất.



Lâm Lam và Đổng Hoè Hoa thương lượng xem có cần để Hàn Vĩnh Phương hỗ trợ hay không, nhưng Đổng Hoè Hoa lại thấy lắm người thì lắm mồm, lúc đó mà có nhiều người biết quá thì đâm phiền.



“Em không biết đâu, đại đội chúng ta có ít người nên rất khó khăn trong việc chuẩn bị. Nhất là cái mối quan hệ ồn ào giữa Hàn Vĩnh Đường và nhà họ Lưu nữa ấy” – Đổng Hoè Hoa nói về ân oán giữa hai gia đình.



Mấy năm thiên tai vừa rồi, hai người chưa lên làm cán bộ. Hàn Vĩnh Đường dẫn vợ con đi trộm ngô và khoai lang, kết quả Lưu Quý Phát thấy được. Lưu Quý Phát để cho Hàn Vĩnh Đường đi đại đội tự thú nếu không sẽ tố giác. Hàn Vĩnh Đường sống chết không tự thú, cũngg không chịu đem lương thực để xuống. Hai người đánh nhau, Hàn Vĩnh Đường mang theo vợ con người đông thế mạnh liền đánh hội đồng Lưu Quý Phát. Lưu Quý Phát tố giác hắn ta, sau đó Hàn Vĩnh Đường bị cả thôn phê bình. Từ đó hai nhà kết thù như núi.



Ở nông thôn chính là như vậy, có khi ân oán lớn hơn cũng có thể trôi qua, giống như một tên bay đi khó giữ mà có đôi khi có một số người chỉ vì một chút việc cỏn con lại nhớ cả đời, cả đời không nói gì với nhau, thù hằn nhau. Lưu Quý Phát không muốn giằng co ân oán này, nhưng Hàn Vĩnh Đường không chịu bỏ qua, lúc nào cũng nói Lưu Quý Phát tâm tư độc ác muốn cả nhà họ chết đói mà tranh công.. Sau nữa khi Lưu Quý Phát làm chủ nhiệm Trì Đàm lại càng bị nhà Hàn Vĩnh Đường cho rằng dựa vào tranh công mà ngoi lên chức. Cộng thêm sau này dù vô tình hay cố ý phát sinh nhiều va chạm, dĩ nhiên hai nhà lại càng thù nhau. May mà ở xa nhau lại không chung đội sản xuất, không nói lời nào là xong rồi. Nhưng lần này Lưu Tú Vân xảy ra chuyện, Hàn Vĩnh Đường nếu là biết thì đời nào bỏ qua. Lâm Lam cảm thấy sự thể ngày càng nghiêm trọng: “Không được, chờ chồng em trở về liền nhờ anh ấy giúp chúng ta. Tạo áp lực với thằng cha Trần Thanh Trí định ra hôn sự này thôi”



Gả rồi ly hôn so sánh với chưa lập gia đình mà lớn bụng thì có lợi cho nhà họ Lưu hơn. Mặc dù ly hôn, quả phụ, hay chưa kết hôn mà có con ở thời kỳ này đều bị khinh bỉ. Nhưng chưa kết hôn mà có con sẽ bị cho rằng không biết kiềm chế, tác phong có vấn đề, bị đánh lên cái mác người đàn bà dâm đãng thậm chí bị quy kết tội lăng loàn.



Hai người chia tay nhau về nhà nấu cơm. Khi Lâm Lam về tới nhà đã thấy Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ nấu cơm xong xuôi rồi Đại Vượng đang quét sân, đem xẻng đất đổ xuống luống rau. Tam Vượng tò mò nhìn Tiểu Vượng thổi kèn Harmonica, cầm lấy cây sáo loay hoay một lúc liền không nhịn được mà vất xuống đất: “Đúng là que đốt lửa mà!”



Lúc này trời lạnh, Tam Vượng không xuống sông bơi lội được. Cho nên Lâm Lam tạm thời buông lỏng cảnh giác với cậu con trai hiếu động này. Về phần Đại Vượng, cậu chàng đã thu phục được Trụ Tử, sau này Trụ Tử đi thu phục những đứa trẻ khác, bọn nhỏ đều nghe lời cậu chàng. Mạch Tuệ đang xới cơm, Nhị Vượng vẻ mặt u buồn, cầm cây khua khua, bộ dạng buồn rầu. Lâm Lam vỗ vai Nhị Vượng: “Con trai, nghĩ gì thế?”



Nhị Vượng thở dài: “Mẹ, có phải chúng ta sắp đói rồi không ạ?”



Lâm Lam…. Ôi đại quản gia Nhị Vượng à, không cần lo lắng, cha mẹ sẽ không làm các con đói bụng đâu mà: “Mẹ cho con biết một tin tốt nhé? Mẹ cùng chủ nhiệm hội phụ nữ sẽ tham gia tuyên truyền kiến thức vệ sinh sinh lý, sau này một ngày mẹ có mười hai công điểm, so với đàn ông còn nhiều hơn”



“Thật ạ?” – Nhị Vượng sợ ngây người, mẹ mình có khả nâng vậy luôn đó hở? Lâm Lam gật đầu, tận dụng mọi thứ để giáo dục bọn nhỏ: “Cho nên mẹ mới cho các con đi học. Kiến thức là sức mạnh! Kiến thức là tiền bạc, các thứ các con muốn đều có thể kiếm được khi có kiến thức” – Lâm Lam còn giơ nắm tay bày tỏ khí thế.



Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng bội phục vô cùng. Mẹ chưa từng đi học bao giờ, chỉ theo bọn nó học một chút ít mà cũng có thể làm công việc tuyên truyền cho xã viên, vô cùng lợi hại nhá: “Mẹ, mẹ cực kỳ lợi hại, vô cùng lợi hại” – đứa nhóc nắm tay Lâm Lam kích động nói.



Lâm Lam đắc ý: “Đấy là các con không phát hiện mẹ học tập dụng công hơn những người khác sao? Có văn hoá không cần động chân tay, tiền kiếm được vẫn nhiều” – nói rồi Lâm Lam nheo mắt liếc Đại Vượng một cái. Đại Vượng nằm im cũng trúng đạn.



Tam Vượng cười hăng hắc: “Mẹ có văn hoá, cha có khí lực, con giỏi bơi lội nha”



“con sẽ thổi kèn” – Tiểu Vượng thổi điệu “một hai một, một hai một” bước vào nhà. Lâm Lam sờ đầu Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng vậy mà lợi hại, sau này mẹ đi tuyên truyền cần tiết mục biểu diễn, Tiểu Vượng hãy theo cô giáo Hoắc thổi kèn Harmonica nhé? Chờ mẹ có thời gian sẽ đi tìm cô giáo Hoắc nói một tiếng, xin cô dạy con.”



Đôi mắt to xinh đẹp của Tiểu Vượng ngước lên nhìn Lâm Lam, bên trong lấp lánh vô cùng. Lâm Lam nhắc những đứa trẻ khác: “Cha không ăn cơm nhà, mấy đứa ăn trước đi, ăn xong làm bài tập nghe không?”



Hàn Thanh Tùng gần đây tương đối bận rộn, cơm tối không ăn nên để cho bọn nhỏ không cần đợi mà ăn trước. Bọn nhỏ vừa nghe cha bọn chúng không trở về nhà thì thở phào nhẹ nhõm, lúc ăn cơm cũng dám nói chuyện chít chít meo meo.



Lâm Lam xem cả đám mang bộ dáng con cọp không ở nhà Hầu Tử làm Đại vương, thật là vừa bực mình vừa buồn cười.



“Mẹ nói nè, các con không sợ mẹ hả, con cọp không ở nhà Hầu Tử muốn xưng vương phải không?”



Đại Vượng đột nhiên xì cười một tiếng làm cả nhà sợ hết hồn. Thằng nhóc này còn có thể cười hả? Cái mặt than đen so với cha còn tương tự hơn bất cứ ai. Lâm Lam vội vàng đưa khăn cho thằng nhóc: “Ôi, cháo phun ra hết mất rồi này”



Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng ngồi kế mé nên không bị phun trúng, nhưng Tam Vượng ngồi đối diện thì không hên như vậy. Tam Vượng cũng haha cười lớn: “Mẹ, anh cả nói mẹ là con khỉ. Ba không ở nhà mẹ là Đại Vương. Hahaha”



Lâm Lam không ngờ trong mắt bọn nhóc cô lại là mẹ khỉ chứ không phải mẹ hổ, chúng nó không sợ cô chút nào kìa. Lâm Lam làm ra một vẻ mặt hung ác: “Mẹ là con hổ, các con có sợ hay không hả”



Tiểu Vượng bĩu môi hôn má Lâm Lam rồi cẩn thận lau hạt gạo nhỏ trên má cô. Lâm Lam cảm thấy ấm lòng, ôm lấy Tiểu Vượng: “Ai da, nhà ta có trái tim nhỏ bé tốt bụng chưa này” – sau đấy trợn mắt nhìn lũ con: “Các con sai bét cả, kể cả cha mấy đứa có ở nhà thì mẹ vẫn là đại vương nhé, nên mẹ mới là một con hổ”
Lâm Lam cũng không nghĩ tới lại có thằng cặn bã đến nhường này. Thằng cha này đã lợi dụng Lưu Tú Vân ngây thơ khờ dại, thông đồng với con bé, lợi dụng sự ngô nghê của con bé để giữ bí mật cho mình, thân con bé giờ mang thai chưa giải quyết xong, thằng đó chẳng những không nhận còn mượn cơ hội mật báo con bé.



Ôi muốn chém chết thằng cha này. Chạy trốn thì trốn đi, trước lúc chạy còn đem tin mật báo, đây là cái thể loại suy nghĩ tởm lợm gì vậy? Lâm Lam cảm thấy hoài nghi thế giới. Hàn Vĩnh Phương sửng sốt một chút, ông ta không ngờ tới là vấn đề này, xoay người nói chuyện với đại đội trưởng: “Trần Thanh Trí”



Đại đội trường cau mày nói: “Tối hôm qua mở thư báo thấy. Cha cậu ta bị bệnh nặng nên cậu ta xin phép trở về thànhh thị”



Hàn Vĩnh Đường đắc ý nói: “Cậu ta tìm tôi vay tiền, cũng chủ động mật báo tin tức này cho tôi”



Đổng Hoè Hoa lập tức mắng: “Trần Thanh Trí không có ở đây, con mẹ nó thế tuỳ tiện nói vậy có thể coi là chứng cứ à? Quá là buồn cười luôn. Tôi còn muốn cáo ngược lại các người mua tin mật báo giả để hại người ấy chứ” – Đổng Hoè Hoa tức giận tới phát run.



Lưu Tú Vân ở bên cạnh không chịu nổi nữa, loạng choạng lảo đảo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ngất xỉu. Lâm Lam vẫn chú ý con bé, thấy Lưu Tú Vân lảo đảo liền xông lại đỡ, tránh cho con bé ngã vật ra đất. Lưu Tú Vân ngất đi, giống như xác thực tội danh của mình khiến Hàn Vĩnh Đường và Triệu Quế Hương càng thêm hứng khởi: “Nhìn coi! Cô ta sợ quá ngất luôn rồi”



Hàn Vĩnh Phương cảm thấy có gì đó không đúng: “Sao Trần Thanhh Trí lại nhận điện báo đúng lúc vậy?”



Lâm Lam nghe vậy liền hoài nghi đó là âm mưu trốn về, có phải thằng cặn bã này đã có âm mưu từ trước dự sẵn đường lùi rồi? Gọi điện về nhà báo tin để người trong nhà hỗ trợ diễn trò cùng? Cô cũng gật đầu nói: “Thực sự quá trùng hợp, giống như là cố ý vậy. Nếu cậu ta mật báo sao không ở lại làm chứng? Nếu như không phải cậu ta mật báo thì tại sao lại có người thừa dịp lúc cậu ta đi vắng để úp cái danh mật báo cho cậu ta? Tin này quá giả”.



Triệu Quế Hương nhảy chồm chồm: “Mày nói ai giả mạo? Mày mới giả, đồ đàn bà suốt ngày giả mù sa mưa”



Lâm Lam: “Tôi không muốn nói chuyện hay cãi nhau với kẻ hôi rình mùi bô nước đái nhé”



“Mày…….tao xé nát cái miệng tiện của mày” – Triệu Quế Hương nổi cơn điên – “Bí thư chi bộ, ông còn bao che cho cô ta nữa? Hôm nay cô ta mắng tôi quá nhiều lần rồi, cô ta mắng tôi đầu đầy mùi bô nước đái kia kìa. Tôi phải liều mạng với cô ta”.



Đại đội trưởng nhịn không được liền cười ha ha lên, thực sự trong sân này có một cái bô đựng nước tiểu, so sánh ra kể cũng giống nhau đấy. Hahaha.



Hàn Vĩnh Phương: “Nghiêm túc vào! Ông mau đưa con gái dìu vào nhà đi”.



Triệu Quế Hương khhông có ai dựa lưng nên chỉ có thể bấu víu vào cái cớ người đàn bà lăng loàn dâm đãng để nói: “Cô ta mang thai mà, hai tháng nữa thôi là không giấu được nữa, lúc đó bụng ễnh ra xem cô ta nói thế nào? Tôi sẽ ngày ngày coi chừng cô ta, đừng mong trốn khỏi thôn mà đi bệnh viện nạo thai. Hừ! Nghĩ gạt được tôi chắc?”



“Tránh ra, lảm nhảm vậy có phiền không hả?” – Hàn Vĩnh Phương quát lớn – “Đi mau đi, để tôi biết các người dám một lần nữa xông vào nhà chủ nhiệm Trì Đàm, đừng trách tôi không khách khí” – nói rồi ông ta chắp tay sau lưng đi mất.



Đại đội trưởng cầm roi quất chát một tiếng rồi cảnh cáo: “Tản đi tản hết đi, đám đông bu lấy chỗ này có rảnh không hả? Có bản lãnh thì tới lúc cha người ta có nhà ấy, thừa dịp người ta trong nhà không có ai, cũng không ngại mang tiếng bắt nạt người thế cô hả?”



Lâm Lam cùng Đổng Hoè Hoa đem Lưu Tú Vân vào giường gạch, ấn huyệt nhân trung của con bé, vất vả mới làm con bé tỉnh lại. Khuôn mật nhỏ nhắn của Lưu Tú Vân thất thần, hai con mắt vô hồn, giống như bức tượng không còn sức sống vậy.



Lâm Lam biết đả kích như vậy thực sự khiến người ta tuyệt vọng, hơn nữa Lưu Tú Vân lại là một cô bé đơn thuần ngây thơ lại mềm yếu tốt bụng, kiểu con gái này chính là kiên cường yêu đương, hy sinh để bảo vệ một thằng cặn bã mà lại còn bị thằng cặn bã đó lợi dụng phụ lòng, đâm cho một nhát trí mạng, căn bản là không chịu được.



Lâm Lam thấy đôi mắt trống rỗng của Lưu Tú Vân dâng đầy nước, liền nói: “Thằng đàn ông đáng khinh như thế, bắt được phải đem xử bắn”



Lâm Lam thực sự sợ Lưu Tú Vân sẽ xảy ra chuyện, sợ con bé mất hết hy vọng liền nhịn không được mà mỉa mai: “Cháu còn muốn bao che cho nó nữa? Kể cả khi nó đối xử như vậy với cháu?”



Lưu Tú Vân không nói lời nào, giống như là mất hồn vậy. Đổng Hoè Hoa thở hổn hển: “Nhờ phía Hàn Thanh Tùng đem người đi bắt, quản con mẹ nó trốn về thành thị hay đi nơi nào? Nó tới tận chân trời chúng ta cũng phải tóm cổ lôi về”



Đổng Hoè Hoa tức giận thì chửi bậy thẳng cánh, hoàn toàn quên mất mình đang là cán bộ, quên luôn cán bộ thì phải giữ thể diện. Đang nói chuyện thì tiếng Lưu Quý Phát rống giận ở ngoài vang vọng vào: “Lưu Tú Vân mày lăn ra đây cho tao”



Lâm Lam bị giật mình lập tức đẩy Đổng Hoè Hoa: “Chủ nhiệm, chị ra đi”



Đổng Hoè Hoa lắc đầu: “Chị…..chị không ra đâu….chị sợ”



Ngay sau đó tiếng mẹ Tú Vân vang lên mềm mỏng: “Cha bọn nhỏ, ông làm gì vậy? Ông nhỏ giọng chút, ông còn muốn con sống không hả? Nó đã đủ khổ sở rồi”



Lưu Quý Phất tức giận nói lớn: “Đã sớm bảo là tìm nhà chồng cho nó, là chính nó không ưa, thế mà….. Bà đừng có kéo tôi, bà buông tôi ra”.



Chủ nhiệm Trì Đàm như một con gió xông tới, trong tay cầm một cây gậy to như cánh tay, đập về phía con gái đang ngồi trên giường gạch. Lâm Lâm hô lớn: “Đánh, đánh đi! Ông đánh cho tôi xem nào?”



Cây gậy mang theo sức gió đập tới, vừa lúc Lâm Lam nói chuyện thì khựng lại, sau đó lại muốn đập vào đầu Lưu Tú Vân cho nở hoa. Lâm Lam giáo huấn: “Ông thích thể hiện hả? Ông là đàn ông, lại còn là bố, ông muốn đánh nó có dám tránh không? Ông còn cầm cây gậy thô to như thế? Ông đánh kẻ thù đấy à? Tôi nói cho mà biết, nếu có phạm pháp cũng đã có cục công an, ông quyền gì mà đánh đánh đấm đấm? Loại người như ông vừa gia trưởng lại tàn bạo, tác phong không được tí nào? Đây là phong cách của người gia trưởng thời phong kiến, ông quá sai lầm rồi”



Đổng Hoè Hoa nói không ra lời, hôm nay cô bị Lâm Lam làm cho ngạc nhiên rớt cả mắt tới giờ vẫn chưa nhét về được. Cảm giác như một người khác ấy. Lưu Quý Phát bị Lâm Lam giáo huấn cho chưa phục hồi tinh thần được. Vì nào giờ chưa có ai mắng ông ta như vậy cả. Sau khi cha mẹ qua đời thì đến bí thư chi bộ cũng không mắng ông ta vậy. Lâm Lam nhìn người trước mắt đang ngơ ngác thì tiếp tục giội thêm: “Xảy ra chuyện thì đánh này giết nọ? Làm sao ông không tự kiểm điểm đi? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy có phải trước đó ông đã dạy dỗ con chưa đúng hay không? Ông không giáo dục nó chuyện này làm sao nó biết? Hàng ngày không quan tâm tới con gái mà giờ gặp chuyện lại dùng quyền làm cha đánh chết nó thì ra thể thống gì?”



“Làm sao ông có thể như vậy? Ông coi mình là pháp luật của nước Trung Hoa dân chủ đấy à?”