Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 60 : Ngược cực phẩm

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit: Hà My



Beta: Tiểu Tuyền



“Con câm miệng cho mẹ!” Lâm Lam gắp một sủi cảo cái cải trắng thịt nhét vào trong miệng Tam Vượng.



Vì chiếu cố Đại Vượng Tam Vượng, bọn họ còn nấu một nồi cải trắng thịt heo sủi cảo.



Sủi cảo vớt ra bát bỏ lên lót nồi bằng cán cao lương để trên bàn, như vậy mau nguội, miễn cho trẻ con nóng vội bỏng miệng.



Lúc Lâm Lam muốn để lên trên, quả nhiên Hàn Thanh Tùng lấy đi.



Lâm Lam liền tiếp đón bọn nhỏ kháng, “Thịt sủi cảo không có tiền a, chỉ có phúc khí sủi cảo có, ai ăn trúng thì thuộc về người đó.”



Đậu hủ sủi cảo có một xu tiền, táo đỏ, đường đỏ, ăn đụng tiền chính là tân niên phát tài, ăn đến táo chính là tân niên tốt đẹp, ăn đến đường chính là tân nương cường, đậu hủ chính là đều có phúc.



Dù sao đều có ngụ ý tốt.



Tiền xu Lâm Lam đã sát khuẩn, sạch sẽ.



Tam Vượng vừa nghe liền chạy nhanh lên kháng, cầm lấy một cái phúc khí sủi cảo liền ăn, “Oa, ăn ngon vậy? Anh cả, anh mau nếm thử, thơm nức.”



Nhân bên trong đều dùng mỡ heo xào quá, hơi nước khóa ở đậu hủ cùng miến, ăn lên không có dư thừa hơi nước, nhưng là nhân lại no đủ nhiều nước, vị cực hảo.



Tam Vượng ăn đến đôi mắt lóe sáng.



Đại Vượng nếm một chút, ánh mắt sáng lên, đích xác ăn rất ngon.



Bọn nhỏ ăn đến khen không dứt miệng, sôi nổi khen Lâm Lam làm ăn ngon.



Xem bọn họ đều thích ăn, Lâm Lam cong cong mặt mày, đối với người lao động tới nói, người khác cảm kích thành quả lao động của chính mình, là vui vẻ nhất rồi.



“Đây cũng là công lao đâu của anh Hai, vì làm bữa cơm ngon cho chúng ta, mỗi ngày đều tốn tâm tư nhiều.”



Bọn nhỏ lại đều cảm kích Nhị Vượng, khen thằng bé nấu cơm ăn ngon.



Nhị Vượng cũng vui rạo rực, cảm giác trong thân thể tràn ngập lực lượng, vất vả lúc trước cũng đáng.



Tam Vượng vì ăn tiền, không ăn thịt, liền phủng bụng ăn sủi cảo chay.



Một hồi ăn đến cái táo, trong chốc lát ăn đến cái đường, chính là ăn không được cái có tiền.



Thằng bé nóng nảy, “Mẹ, mẹ bao mấy cái tiền a?”



Lâm Lam cười tủm tỉm, “Mỗi cái giống nhau đều là chín a, cửu cửu trường nguyên sao.”



Hàn Thanh Tùng kẹp lên một cái sủi cảo bỏ vào trong miệng, thoáng cái liền cắn ra một đồng xu.



Lâm Lam cười nói: “Hàn cục phát tài! Miếng đầu tiên liền ăn trúng cái tiền, thực sự có phúc khí.”



Cô duỗi tay, Hàn Thanh Tùng liền đem tiền xu kia đặt ở trong tay cô.



Một lát, Đại Vượng miệng rắc một tiếng, cũng ăn trúng một cái tiền, cả nhà lập tức chúc mừng thằng bé.



Nhị Vượng xem xét, dùng chiếc đũa từ tô kẹp một cái ra “Ha ha, cái này cũng có tiền.”



Thằng bé cắn một cái, quả nhiên, cứng ngắt, một cái một đồng tiền xu.



Mạch Tuệ cũng học nó chiêu kia, lập tức tìm những cái sủi cảo bẹp bẹp thoạt nhìn giống có tiền.



Tam Vượng cũng học theo, kết quả tìm chỉ có mấy cái táo đỏ cùng đường đỏ, một đồng tiền cũng không tìm được, khiến nó gấp gáp.



Bụng đều thực căng!



Tiểu Vượng đang học cầm đũa đó, sợ rớt, cho nên thật cẩn thận mà kẹp, một không cẩn thận, đem sủi cảo kẹp vỡ, lộ ra màu trắng tiền xu.



“Oa, Tiểu Vượng phát tài!” Mạch Tuệ thấy, nhanh chóng nhắc nhở bé.



Tiểu Vượng vui vẻ mà đem tiền xu lấy ra cho Tam Vượng: “Cho anh này.”



Tam Vượng: “……”



“Mọi người đều ăn trúng rồi, chỉ có con không có.” Thằng bé có chút uể oải, nhưng bụng đã căng đến không chứa được nữa.



Lâm Lam kích thích nó: “Anh Ba nhỏ, mẹ cũng không ăn trúng đâu.”



Tam Vượng nhìn cô một cái, “Nhưng chồng mẹ con trai con gái mẹ đều ăn trúng rồi, bọn họ phát tài còn không phải là mẹ có tiền sao?”



Cả nhà cười rộ lên.



Mạch Tuệ nói: “Em yên tâm, chị có tiền chính là em có tiền, nếu chị kiếm được tiền sẽ cho em tiền tiêu vặt.”



Tam Vượng lập tức duỗi tay ngoéo tay: “Chị đừng lừa trẻ con nhé, lừa trẻ con càng lớn càng xấu.”



Mạch Tuệ: “……” chỉ muốn dụ em thôi, đã bị em gài bẫy.Cô bé duỗi tay cùng nó ngoéo tay, “Không lừa gạt em.”



Tam Vượng lập tức hăng hái, dùng chiếc đũa kẹp sủi cảo bỏ vào chén của Mạch Tuệ: “Chị, cái này khẳng định có tiền.”



Mạch Tuệ sờ sờ bụng: “Em làm gì không tự mình ăn.”



“Không phải do bụng căng ăn không được sao, em ăn còn nhiều hơn chị đó.” Thằng bé kéo lưng quần xuống, lộ ra cái bụng tròn trịa của chính mình.



Lâm Lam búng búng bụng thằng bé, bang bang, “Chín rồi”



Hàn Thanh Tùng gắp một cái đặt ở trong chén của Tam Vượng.



Ánh mắt Tam Vượng sáng lên: “Cha, có thật?”



Hàn Thanh Tùng: “Thử xem.”



Tam Vượng tin tưởng cha mình, cầm lấy liền ăn, “Cộp!” Thằng bé mừng rỡ cười ha ha, “Quả nhiên có tiền, anh Tam Vượng phát tài, vượng vượng vượng!”



Mọi người đều cười rộ lên, Lâm Lam lại vội vàng nhắc nhở bọn họ coi chừng sặc, nuốt xuống đi rồi nói nữa.



Lâm Lam cười nói: “Chúng ta tân niên phát tài, vượng vượng vượng, không tồi.”



Phía dưới vượng vượng liền hợp với tình hình mà “Gâu gâu gâu” lên.



Đại Vượng liền thưởng nó một cái sủi cảo phúc khí để ăn, vượng vượng ăn xong lập tức liếm chân Đại Vượng.



Bọn nhỏ ăn đến bụng to như dưa hấu, một đám ôm bụng lệch qua trên giường đất, nghe radio truyền đến âm thanh tân niên chúc mừng, đều cảm thấy năm nay ăn tết thật sự thật sự rất vui vẻ.



Hàn Thanh Tùng xem bọn nhỏ đều ăn no không ăn nữa, anh mới ăn thoải mái.



Lâm Lam nhìn chồng chỉ nhặt da sủi cảo ăn, liền nhanh chóng ngăn chồng, “Anh ăn trước cái còn nguyên này, còn lại thì chiên ăn.”



Ăn tết nói lời cát tường, sủi cảo vỡ cũng không nói toạc ra, mà nói trúng rồi. Nầu sủi cảo thời điểm liền sẽ hỏi: “Sủi cảo trúng không trúng?” người vớt sủi cảo liền sẽ kêu: “Trúng á!” Cũng rất thú vị.



Hàn Thanh Tùng đột nhiên nhìn cọ, cầm lấy bình rượu, “Uống một ly?”



Lâm Lam: “…… Anh uống đi, em không uống rượu, không thích uống.”


Anh cả chỉ đành phải đi đổ nước cho bà.



Hàn Thanh Tùng ở nhà chính ngồi thấy sặc người, liền đến trong viện ngồi, nửa ngày qua cũng không có người tới chúc tết.



Bởi vì tối hôm qua nhà trên ầm ĩ đến không còn mặt mũi, cơm tất niên về sau, vốn đang có người lớn trẻ con lại đây chúc tết, sau lại thấy tình huống không đúng, một cái truyền một cái, cũng đều bảo trẻ con đừng tới đây. Hôm nay buổi sáng, bọn họ tất nhiên cũng sẽ không lại đây khiến người ta khó xử.



Dù sao ba phòng đã đã lạy, cũng coi như đại biểu.



Anh thứ hai nhìn mấy người chị dâu cả ra cửa, “Anh cả, chị cả không nấu cơm à?”



Anh cả không nói một lời, chỉ thở ngắn than dài, ông Hàn liền hít mây nhả khói.



Anh hai Hàn nghĩ một chút, liền kêu vợ mình, “Em và Kim Ngọc cùng nhau nấu cơm đi, cũng không thể cả nhà không ăn cơm a. Hôm nay là mùng một tết.”



Chị dâu Hai lúc này mới không tình nguyện mà dậy, lại kêu bọn nhỏ cùng Hàn Thanh Tùng chúc tết.



Chị dâu Hai thấy cô út còn không có dậy, liền không muốn nhúc nhích, oán trách: “Bát đũa đều nát, bánh ngô cũng không có, khoai lang khô còn phải chưng, làm sao làm?”



Cô không thích hầu hạ cả nhà, tất nhiên đầy bụng bực tức, đặc biệt đến lúc này Hàn Kim Ngọc còn muốn ngủ đến mặt trời mọc ba sào, cô càng không vui.



Anh thứ hai liền đi nhĩ phòng gõ gõ cửa sổ, “Kim Ngọc, dậy giúp chị hai của em nấu cơm.”



Hàn Kim Ngọc tức giận mà kêu: “Đều chết hết hả, bắt tôi hầu hạ các ngươi?”



Cô ta khóc cả đêm, giọng nói đều khàn, đôi mắt cũng sưng, nơi nào còn có mặt gặp người?



Bà Hàn liền lấy quải trượng gõ giường đất “Có con dâu nào mà không hầu hạ cha mẹ chồng hả?”



Làm trò trước mặt Hàn Thanh Tùng, chị dâu Hai không tốt phát tác, dù sao nhà mình cũng cần ăn cơm, chỉ phải quăng ngã đập đánh mà đi làm.



Qua một hồi lâu, Hàn Kim Ngọc mới dậy, xụ mặt hồng mắt, vẻ mặt ủ rũ, cô ta không chào hỏi Hàn Thanh Tùng, nhìn cũng không nhìn anh, chỉ chờ Hàn Thanh Tùng chủ động nói chuyện cùng cô ta.



Kết quả Hàn Thanh Tùng giống như không phát hiện cô ta vậy, căn bản không chủ động mở miệng.



Hàn Kim Ngọc ủy khuất mà khóc.



Trước kia có chị dâu cả, một ngày ba bữa cơm, không cần người khác nói, cô ta liền mang theo Cốc Mễ làm tốt, mọi người đều ăn có sẵn.



Hiện tại chị dâu cả bỏ gánh, đột nhiên cả nhà như mất phương hướng, mắt to trừng mắt nhỏ lên.



Hàn Thanh Tùng phát hiện, không có chị dâu cả chịu thương chịu khó, cái nhà này đột nhiên giống như máy móc xưa cũ, gần như chết máy, vận chuyển không được nữa.



Anh đứng ở trong nhà trong chốc lát, nhớ lại ngôi nhà đầy ấp tiếng cười của mình, cảm thấy giống như ở vào hai thế giới.



Hàn Kim Ngọc cùng chị dâu hai còn ở đó oán trách nhau, lại oán trách chị dâu cả bỏ gánh mặc kệ việc nhà, đem việc đều cho mấy cô làm.



Chị dâu hai: “Cô út nhóm lửa đi, tôi bắt nồi.”



Hàn Kim Ngọc: “Dựa vào cái gì bắt tôi nhóm lửa?”



Hàn Kim Ngọc không muốn nhóm lửa, ngại dơ, bởi vì sẽ làm cho trên đầu đều là đất.



Chị dâu hai xuy một tiếng, “Vậy cô bắt nồi, tôi nhóm lửa. Đừng quên thiết dưa muối.”



Hàn Kim Ngọc không tình nguyện mà chuẩn bị, không phải cái này rớt chính là cái kia đổ, làm cho lung tung rối loạn.



Chị dâu hai cũng mặc kệ, chỉ lo chính mình nhóm lửa.



Hàn Kim Ngọc phát hỏa: “Chị không biết giúp đỡ hả?”



Chị dâu hai: “Tôi bảo cô nhóm lửa, là chính cô muốn bắt nồi, cô ngay cả cái nồi cũng không bắt được hả?” Cứ như vậy còn muốn gả cho người thành phố? Người thành phố cũng không phải chết hết phụ nữ? Đầu óc đều có bệnh mới muốn người như cô?



Hàn Kim Ngọc ủy khuất khóc lên, “Mẹ ——”



Bà Hàn còn giả bộ bệnh, không muốn dậy nên rên rỉ, “Kim Ngọc a, con đi học đi, về sau phải con phải cùng chị hai con nấu cơm.”



Chị dâu hai lập tức nói: “Đừng chỉa vào tôi, chúng tôi chia ra ở riêng.”



Chị dâu cả đi rồi, nếu không chia nhà, việc trong nhà đều phải giao cho cô. Hầu hạ đàn ông già trẻ cả nhà, còn có bà Hàn cùng Hàn Kim Ngọc?



Cô không làm!



Cô không làm trâu làm ngựa cho người khác.



Chị dâu hai là người có thể thấy rõ tình thế nhất.



Bà Hàn bị cô tức giận đến bậc dậy đấm giường đất, nhưng anh hai không cổ động, cũng không có quát lớn vợ mình.



Chị dâu hai tất nhiên không sợ, nếu chồng cô dám hé răng, buổi tối đừng hòng vào nhà!



Lần trước Tết Trung Thu bởi vì nhà chú Ba tặng một chén thịt đồ ăn tới, làm cho cô và Hàn Kim Ngọc vung tay đánh nhau, khi đó bà Hàn còn bảo anh Hai đánh chị.



Anh Hai cũng chỉ hét lớn hai câu, nào dám động thủ? Cuối cùng chỉ có thể đem chị dâu hai khiêng về phòng, nhưng đóng cửa lại dạy dỗ vợ hay là bị vợ dạy dỗ, chỉ có chính anh ta biết.



Hiện tại, anh ta càng sẽ không đánh vợ.



Nhìn xem anh cả và chú Ba liền biết, chú Ba không đánh vợ ở riêng hàng ngày sống dễ chịu, anh cả không hướng về vợ, chính là bộ dạng xui xẻo trước mắt này.



Anh Hai tự hiểu rất rõ.



Đây cũng là chị dâu hai từng ngày huấn luyện cho anh ta.



Lúc mới vừa kết hôn bà Hàn cũng muốn gây khó dễ con dâu thứ, còn muốn sai sử con trai dạy dỗ vợ.



Tân hôn vợ chồng trẻ, buổi tối có thể không gì?



Chị dâu hai liền gây với anh thứ hai, “Anh cút đi, anh nghe mẹ anh như vậy, sao anh không đi trên kháng mẹ anh mà ngủ?”



Vì thế anh thứ liền hiểu, buổi tối ngủ ổ chăn của ai, phải nghe người đó.



Hiện tại chẳng những muốn ngủ ổ chăn của chị dâu hai, nhìn dáng vẻ còn phải ăn cơm của chị dâu hai làm, anh hai làm sao mà nhìn không thấu tình thế hả? Đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội vợ mình!



Tất nhiên phải kẹp chặt cái đuôi làm người, cho nên nói hiếu thuận như thế nào, cũng chỉ ngoài miệng mà thôi.



Hàn Kim Ngọc thật vất vả mới đem nồi đặt tốt, sau đó lại thái dưa muối, kết quả chân tay vụng về, lập tức đem đầu ngón tay cắt đứt da, chảy vài giọt máu.



“Oa……” Cô ta ném dao lên tiếng khóc lớn, “Tôi cắt vào tay, cắt vào tay.”



Chị dâu hai nhìn lên trời xem thường, cô ta thật đủ ngốc! Người nông dân, ai mà không cắt trúng tay? Chỉ cô ta là quý giá!



Bà Hàn ở trong phòng kêu mau thoa chút đường trắng cầm máu.



Hàn Kim Ngọc chỉ oa oa khóc, dùng mắt đi nhìn Hàn Thanh Tùng, muốn anh quan tâm chính mình.



Hàn Thanh Tùng ngồi ở chỗ kia, mặt trầm như nước, lại không có ý định để ý tới cô ta.



Hàn Kim Ngọc vừa muốn làm nũng với anh, lại thấy Hàn Thanh Tùng đứng lên, cùng cha mẹ và các anh nói một tiếng liền đi.



Nhìn bóng dáng Hàn Thanh Tùng tuyệt tình rời đi, tiếng khóc của Hàn Kim Ngọc lớn hơn nữa, “Mẹ, mẹ xem anh ba con kìa, trong lòng hoàn toàn không có con và cái nhà này.”



Chị dâu hai nhướng mày, vui sướng khi người gặp họa nói: “Mới biết được hả, về sau cô chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”