Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 66 : Đừng uất ức!

Ngày đăng: 22:13 20/05/20


Edit: Hong Van



Beta: Tiểu Tuyền



Tiết Minh Lượng nhìn hai đứa nhỏ này cũng cảm thấy rất vui vẻ, liền nói: “Các em ở đây cho ấm áp a, anh đi nấu bát canh gừng cho các em uống!”



Anh đã nhìn qua thấy thớt, dụng cụ cắt gọt của nhà Lâm Lam đều được sắp xếp rất chỉnh tề, hành tây gừng tỏi đều ở trong cái giỏ đặt bên cạnh, trực tiếp lấy ra gọt vỏ cắt lát, sau đó lại đốt lửa lau nồi nấu nước, hỗ trợ nấu canh gừng.



Đang bận rộn làm việc, Lâm Lam mang theo Mạch Tuệ từ bên ngoài gấp gáp chạy về nhà.



Vừa vào cửa đã thấy một thanh niên đẹp trai đang bận rộn nhóm lửa, cô không khỏi sửng sốt một chút.



Tiết Minh Lượng lập tức đứng dậy,nóivới Lâm Lam: “Thím, thím không cần phải gấp, hai anh em không có chuyện gì.”



Lâm Lam gật đầu với cậu ta, cho là thanh niên trong thôn thấy việc nghĩa nên hăng hái giúp đỡ,nói cảm ơn một tiếng rồi không quan tâm gì mà đi vào nhà xem các con. Cô lên giường ôm ai con cùng với cả chăn mền vào trong ngực, vừa định nói chuyện, thì đã đau lòng đến chảy nước mắt.



Tiểu Vượng đưa bàn tay nhỏ bé ra muốn sờ sờ mặtLâm Lam, lại cảm thấy cả người mình lạnh như băng nên không đưa ra nữa.



“Mẹ, con không sao.”



Lâm Lam lau lau nước mắt, nghẹn ngào, “Bờ sông bị đóng băng rất trơn, hai đứa các con, sao lại đi đến đó chơi vậy chứ?”



Cô và Mạch Tuệ ở bên ngoài chơi một lát, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng khó chịu, không có tinh thần gì. Mạch Tuệ thấy cô không có tâm tình nên cũng muốn về nhà, quá nhiều người cũng không chơi được gì, chỉ đứng đó xếp hàng thôi. Thái Hoa và Yến Yến thật vất vả mới có cơ hội đi ra ngoài chơi, tự nhiên là không muốn về nhà, cố gắng muốn giữ bọn họ ở lại chơi cùng thêm một lát.



Trong lòng Lâm Lam rất luống cuống, đành đi tìm mấy ngườiphụ nữ trong thôn để lát nữa dẫn mấy cô bé về nhà, còn cô dẫn Mạch Tuệ trở về trước.



Kết quả vừa vào thôn đã đụng phải đứa bé nói Tiểu Vượng và Tam Vượng bị rơi xuống sông, đã được Lưu Quý Phát cứu lên.



Hai người vừa nghe thì nhanh chóng chạy về nhà, may là các con không có chuyện gì.



Tam Vượng muốn nói gì đó, lại nghĩ đến mình đã phun nước bọt, không thể nói, cậu bé do dự một chút đã nghe thấy Tiểu Vượng nói: “Chúng con đi rửa rau......”



Tiểu Vượng đi theo cậu bé chơi đùa, cũng biết được quy tắc của mấy đứa nhỏ: đã phun nước bọt rồi thì không được tố giác với người lớn. Cậu bé chỉ là trẻ con, cũng không biết nặng nhẹ gì, chỉ cảm thấy không thể nói thì không thể nói, nếu nói ra thì người trong nhà sẽ trở nên không tốt mất. Hơn nữa cậu bé lại nghĩ đến chuyện bản thân mình là do dùng bánh nướng đổi lấy, anh ba là nhặt được, nếu cha mẹ biết anh ba xuống sông bơi lội khẳng định sẽ trả bọn họ về. Cậu bé không muốn bị đưa trở về, không muốn rời khỏi cha mẹ.



Lâm Lam đau lòng nói: “Đứa nhỏ ngốc, lúc này nước còn lạnh như băng ấy, làm sao có thể đến đó rửa rau chứ?”



Mạch Tuệ: “Tam Vượng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nói thật!”



Tam Vượng muốn nói thật, nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, thế nào cũng không mở miệng được.



Cậu bé đã phun nước bọt, hơn nữa cậu bé không thể bị đưa đi được.



Tiểu Vượng: “Mẹ ơi, chị ơi, em và anh ba...... đi rửa rau.” Cậu bé nghĩ thực sự chính là rửa rau, không có nói dối, chẳng qua là lúc rửa rau thì anh ba cũng thuận tiện xuống sông bơi lội thôi.



Tiểu Vượng chưa bao giờ nói dối, nghe cậu bé nói như vậy, Lâm Lam và Mạch Tuệ tin tưởng không nghi ngờ, Mạch Tuệ còn có chút áy náy bản thân mình quan tâm quá nên bị loạn, sợ Tam Vượng gây họa.



Lâm Lam nhìn thấy con trai không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới nhớ đến người thanh niên đang nhóm lửa, bận rộn đi nói cám ơn rồi mời cậu ta ngồi xuống, để cho Mạch Tuệ đi nhóm lửa nấu canh gừng.



Tiết Minh Lượng tự giới thiệu mình một phen, liên tục nói cám ơn,trước đó mẹ anh có đến nhưng không gặp được Lâm Lam, vẫn luôn lẩm bẩm, hai ngày này con trai về nhà, nên bảo con tự mình đến gặp mặt cảm ơn.



Lâm Lam cũng cảm thấy thật là đúng dịp, “Thật là duyên phận, cám ơn với không cám ơn gì chứ, cũng đừng nhắc lại nữa, tiện tay mà thôi, ai gặp cũng sẽ làm vậy cả.”



Cô lại cảm ơn Tiết Minh Lượng đã giúp đỡ cứu con trai cô lên, hiện tại cô đã tin tưởng là hai đứa nhỏ đi rửa rau rồi không cẩn thận té xuống, Lưu Quý Phát và Tiết Minh Lượng nhìn thấy nên đã cứu lên.



Tiết Minh Lượng nhìn bộ dáng kia của Tam Vượng tự nhiên cũng không nói thêm cái gì, để cho chính cậu bé tự nói ra, cậu ta cười nói: “Thím cũng nói là tiện tay rồi còn gì.” Hàn huyên mấy câu, cậu ta lại khen Tam Vượng, “Có bộ dạng của anh trai rồi, vì cứu em trai mà chuột rút cũng không sợ, hơn nữa cũng không quên tìm lại mắt kiếng đấy.”



Mạch Tuệ nghe được cũng khóc lên, lau nước mắt, “Tam Vượng a, sau này chị không bao giờ … mắng em nữa.”



Đầu của Tam Vượng đã cúi thấp xuống rồi, Tiểu Vượng lại sờ sờ mặt của cậu bé: “Tiểu Tam ca......”




Tất cả mọi người xem náo nhiệt trên bờ đều sợ ngây người, thằng bé này thật đúng là dám a? Vốn là bọn họ đều cho là Đại Vượng chỉ muốn hả giận, đánh chửi hù dọa một chút, không nghĩ đến lại là thật!



Đại Vượng, cậu thật lợi hại!



Hạnh Phúc và Đại Vĩ ngã vào trong nước, bắt đầu giãy giụa vùng vẫy, mặc dù chúng nó biết bơi lội, nhưng trời lạnh nước lại đóng băng, hơn nữa còn mặc áo bông, giống như có vô số ngón tay muốn kéo chúng xuống đáy sông.



Triệu Quế Liên và Tôn Ái Phượng thấy con trai bị đạp xuống, gục ở trên bờ khóc đến tê tâm liệt phế, trong miệng mắng chửi lung tung.



Người vây xemcó kẻ hô hào muốn cứu người, có kẻ đi tìm cây gậy, có người thì nói muốn đi xuống cứu người, nhưng không có ai động thủ, dù sao Đại Vượng cũng đang trông chừng, bọn họ cũng muốn xem thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì.



Mắt thấy Hạnh Phúc và Đại Vĩ đã không bơi được nữa, sắp chìm xuống, lúc này Đại Vượng bắt đầu cởi quần áo.



Cậu bé mặc áo choàng ngắn, áo bông, áo sơ mi, nút áo khá nhiều, từ từ cởi từng món ra, sau khi đã cởi ra ba món đồ, thì lại tháo lưng quần rồi cởi quần ra, cả người chỉ còn lại có một cái quần lót.



Mọi người phát hiện thằng bé này thật đúng là rắn chắc a, tuổi không lớn lắm, nhưng một thân toàn là cơ bắp.



Bọn họ lại thấy đứa bé Đại Vượng này giống như là không sợ lạnh vậy, nhảy ào vào trong nước, xách hai đứa đang ở trong sông kia lên.



Hai đứa nó còn chưa hôn mê, bỗng nhiên được cứu, bản năng cầu sinh khiến chúng muốn cuốn lấy cọng rơm rạ cứu mạng.



Nhưng Đại Vượng lại giống như là bùn trượt ra khỏi tay chúng, không để cho bọn chúng cuốn lấy, mà là kéo lấy một đứa, trên tay dùng sức băng băng băng kéo đứt cúc áo bông của nó, sau đó trực tiếp cởi áo bông ném lên bờ, cởi xong thì cởi đến đứa tiếp theo.



Quần thì dễ cởi hơn, kéo đai lưng, quần bông dài rộng sẽ trôi xuống theo nước.



Quần của hai đứa nhỏ này không giống như quần Lâm Lam làm, chú ýthêm cho mình một sợi dây, đai lưng bị giật ra, quần bông và quần lót bên trong cũng rớt theo, cả hai đều trần truồng, giống với Tam Vượng khi đánh cuộc lúc trước như đúc.



Hai người vốn là cảm thấy sắp chết rồi, bây giờ lại càng lạnh hơn, đông lạnh đến thoáng cái sống lại, gào khóc kêu gào la cứu mạng.



“A —— cứu mạng a...... Chết rét rồi......”



Sau khi bị cởi đồ ra, hai đứa nó ngược lại thanh tĩnh hơn, thân thể cũng nhẹ nhàng, theo bản năng khua tay múa chân trong nước muốn bơi vào bờ.



Nhưng Đại Vượng kéo cổ hai đứa chúng nó lại, đẩy chúng về chỗ xa bờ hơn.



“A —— không dám, không dám, tha mạng a......” Hai người cầu khẩn.



Đại Vượng không nói một lời, cầu xin tha thứ vô dụng, thương lượng vô dụng, nhận thức chuẩnchuyện gì thì sẽ làm đến cùng.



Cậu bé đạp hai đứa kia về trước, phải làm cho chúng phải bơi một vòng đến bờ đối diện mới được. Cậu bé cứ vừa đẩy vừa đạp như vậy, ba người bơi đến bờ đối diện, sau đó lại đạp trở lại.



Đến lúc bơi về được nửa đường hai hai đứa nhóc kia bị chuột rút, gào khóc ngao ngao kêu đau, cầu xin tha thứ, Đại Vượng lại lãnh khốc giống như người sắt, thờ ơ mặc kệ.



Nhìn thấy hai đứa chúng nó chìm chìm nổi nổi giãy giụa ở trong nước, cuối cùng chìm xuống dưới nước, trên bờ có người la lên, “Chuột rút rồi, chuột rút rồi! “Đừng để chết đuối, đừng để chết đuối!”



Đại Vượng thấy chúng nó không nổi lên nữa, mới lần lượt kéo chúng lên bờ, để cho hai đứa nó nửa người dưới ngâm dưới nước, nửa người trên nằm ở trên bờ.



Cậu bé kéo Hạnh Phúc lên để cho thằng bé gục trên bờ, đánh một quyền trên bụng nó rồi lại đánh một cái lên lưng Hạnh Phúc, “Phốc…” bắt đầu phun nước. Sau đó làm với Đại Vĩ như vậy.



Chờ cả hai tỉnh lại, cậu bé lại một tay kéo một người lên bờ, ném xuống đất giống như ném cá chết. Chân của chúng còn rút gân, co rút lại, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.



Giọng nói của Đại Vượng còn lạnh hơn băng mấy phần: “Dám đánh cuộc, thì phải dám làm, đừng có ra vẻ uất ức!”



Người xem náo nhiệt đã nói không nên lời.



Không khí phảng phất như đọng lại, gió cũng không còn thổi nữa.



Anh Đại Vượng, anh lợi hại,anh thật ác độc!