Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 7 : Bánh bao trắng

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Edit: Tiana



Beta: Tiểu Tuyền



Trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ nội dung xung quanh Hàn Thanh Tùng, nhà chồng, nhà mẹ đẻ thì đúng là không còn có người khác, hơn nữa lại là một người đàn ông chỉnh tề như vậy.



Dương Hàm nhìn ra được Lâm Lam không nhớ mình, nụ cười của anh ta phảng phất chút hài hước: “Cô không phải là Hoa Lan Lan à?”



Hoa Lan Lan? Lâm Lam vò đầu bứt tai, Hoa Lan Lan là cái quỷ gì?



Ái chà, cô nhớ tới một thứ, tên của nguyên chủ hẳn là Hoa Lan Lan.



Dù sao cũng là người ở nông thôn, tên của một cô bé căn bản cũng chỉ là từ hoa cỏ cây cối ngũ cốc mà thôi, cũng chẳng thể nào đặt một cái tên thanh nhã như là từ “Lam”.



Nhưng mà, Hoa Lan Lan thì…. thực sự hơi bị nổi da gà rồi đó nhé.



Dương Hàm thấy người trước mắt có vẻ mặt hoàng sợ, thì cười ha ha mấy tiếng: “Cô đừng sợ, tôi không phải là người xấu”.



Quỷ mới tin, kẻ xấu nào lại tự nhận bản thân mình xấu xa cơ chứ?



Dù sao thì Lâm Lam cũng đang rầu rĩ bởi cái tên Hoa Lan Lan, thì Dương Hàm đã vội vàng nói to: “Hoa Lan Lan, tớ là Phán Phán đây mà!”. Cậu ta biết nếu không nói rõ ràng ra thì ăn đòn là cái chắc.



“Phán Phán? A, là cậu hả Dương mập ú?”.



Lâm Lam suy nghĩ một chút rồi reo lên, đúng là trong trí nhớ nguyên chủ khi còn bé có một người bạn nhỏ gọi là Phán Phán, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Mập ú bởi vì cậu ta thực sự béo trắng ra luôn á.




“Mẹ đang nghe đây.”



“Bọn chúng nó như là…có giai điệu ý mẹ” – Tiểu Vượng vừa nói vừa nhắm mắt lại ngâm nga theo, âm thanh nhỏ bé lại hết sức dễ nghe. Điều này làm Lâm Lam kinh ngạc, đứa bé này thật kì lạ, so với những đứa bé chỉ biết hát những bài hát trên loa đài tuyên truyền đúng là có vẻ lợi hại hơn một chút. Vì trẻ con ở nông thôn, trừ đi học ra chính là thổi kèn xô-na gõ phách nhậc thì làm sao mà được đào tạo chính quy về âm luật tiết tấu?



Sau khi ngồi uống nước nghỉ ngơi một chút, Lâm Lam bèn đem Tiểu Vượng trở về nhà. Hiện tại cũng gần về đến đầu công xã, có rất nhiều người đang làm cỏ bắt côn trùng, nên cũng có người nhìn thấy Lâm Lam mang theo Tiểu Vượng. Vừa thấy hai mẹ con Lâm Lam họ đã tỏ thái độ kinh ngạc chờ xem náo nhiệt từ đôi mẹ con này. Lâm Lam chẳng quan tâm, dù sao cũng mang cái danh xấu là người đàn bà đanh đá, có danh tiếng này bóng tối quanh thân thì còn sợ cái qué gì?



“Mẹ!” – Một giọng nói non nớt lanh lảnh vang lên. Lâm Lam quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, thì thấy hướng Bắc của cánh đồng là một cô nhóc tầm tám, chín tuổi, bộ dáng khá là xinh đẹp hoạt bát. Đây chắc là Mạch Tuệ. Mạch Tuệ chạy tới rất nhanh: “Mẹ, mẹ đi huyện thành tìm con à?”. Mạch Tuệ là một cô bé trưởng thành sớm, năm nay đã chín tuổi, rất thích chưng diện và ham hư vinh. Đây là đứa con mà nguyên chủ thương yêu nhất. Nhưng thực ra thì Mạch Tuệ cũng không giống như đứa bé thân cận mẹ mình, tự nguyện là một áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, ngược lại con bé lại thích thân cận bà nội có tiền, cô út chưng diện hơn. Lâm Lam thản nhiên nói: “Mẹ dẫn em con đi khám bệnh!”



Mạch Tuệ nhạy cảm nhận ra giọng mẹ mình có chút lạnh nhạt, lại liếc thấy một củ cải nhỏ đang ôm bắp đùi mẹ mình thì quăng cho cậu bé một ánh mắt khinh miệt, nhất định làm lơ luôn mà cho rằng ở cạnh mẹ ruột của mình không có đứa nhỏ ngu ngốc này.



“Con còn tưởng rằng buổi tối con không về, mẹ nhớ con nên mới vào huyện thành đón con cơ đấy” – giọng Mạch Tuệ có chút mất mát. Trước kia mẹ luôn yêu chiều mình nhất, hiện giờ lại dám quan tâm thằng em kia hơn sao? Trong lòng Mạch Tuệ cảm thấy có gì đấy không phải lắm. Lâm Lam thuận miệng hỏi dăm ba câu về trường học, cô chú út, sau đó hỏi luôn chuyện Đại Vượng hai ngày hôm nay. Cô sợ Đại Vượng vào huyện thành sẽ quen biết một vài người không đứng đắn, đến lúc đó lại học theo cái xấu của người ta. Mạch Tuệ nghe một đằng trả lời một nẻo, lại nói trong huyện thành phồn hoa như thế nào, người huyện thành ăn mặc tốt ra là sao, cửa hàng bách hóa bán những thứ tốt gì, váy hoa đẹp, cài tóc đẹp mắt, giầy da nhỏ, vân vân. Lâm Lam nghe có chút không nhịn được bèn nói: “Về nhà nói tiếp”.



Mạch Tuệ nhìn Tiểu Vượng lôi kéo tay mẹ thật chặt, bèn nghĩ tới trước đây mẹ rất chán ghét Tiểu Vượng, tuyệt đối sẽ không mang thằng bé ra khỏi cửa. Giờ thì sao, có khi còn được thương yêu hơn cả mình. Trong lòng Mạch Tuệ cảm thấy chua lòm, chạy tới lôi kéo cánh tay còn lại của Lâm Lam, còn thân mật nói: “Mẹ ơi, cả đêm mẹ không về, con nhớ mẹ lắm!”



Lâm Lam gật gù: “Ừ, thiếu chút nữa con đã không gặp được mẹ đấy” – mẹ của con ngày hôm qua uống thuốc trừ sâu, cho nên xin lỗi, con không thấy được mẹ con rồi.



Mạch Tuệ cùng anh cả về nhà đã nghe bà nội cùng thím Hai bọn họ tán gẫu như thật chuyện mẹ chúng uống thuốc trừ sâu, mà bản thân Mạch Tuệ còn bỏ đá xuống giếng phê phán hai câu đấy. Anh cả cảm thấy rất mất mặt, tức giận bỏ đi không một tiếng động lên đội để làm cỏ rồi. Còn Mạch Tuệ cố ý chạy đến đầu bờ ruộng phía nam chờ mẹ. Người khác nói là mẹ mang Tiểu Vượng đi vào huyện thành khám bệnh, nhưng Mạch Tuệ chắc chắn là mẹ sẽ đến huyện thành đón con nhóc. Ai mà biết….



“Mẹ! Mẹ đem tiền cho Tiểu Vượng khám bệnh à? Mẹ lấy tiền mua cho con đôi giày da đi?” – Mạch Tuệ nói lời lý lẽ vô cùng, xen trong giọng nói của con bé còn thấy có chút gì đấy mất hứng. Dù sao con bé cho rằng trước đây nếu mẹ có tiền sẽ mua đồ cho mình đầu tiên, nên tạo thành thói quen cho con bé, cho rằng mình có quyền đòi hỏi là đương nhiên. Lâm Lam nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mạch Tuệ và nói: “Mạch Tuệ, bắt đầu từ hôm nay, tiền của nhà ta sẽ ưu tiên dùng để chữa bệnh cho Tiểu Vượng. Còn lại sẽ dùng vào học phí và tiền ăn hàng tháng. Những thứ quần áo đẹp kia chờ lúc nào nhà có dư dả tiền hẵng nói tới”.



Cái gì? Mẹ từ chối yêu cầu của mình? Mạch Tuệ có chút luống cuống nhìn Lâm Lam.



Mẹ thay đổi rồi! Mẹ ác độc như mẹ kế vậy.