Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 72 : Thân cận
Ngày đăng: 22:14 20/05/20
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Hàn Kim Ngọc: “!!! Anh ba, anh có biết dỗ người khác hay không?”
Hàn Thanh Tùng: “Tôi chưa bao giờ nói dối.” Chỉ có chút ít tính nhẫn nại, dỗ dành, đều suy nghĩ làm thế nào để dỗ dành vợ, không có thời gian dỗ dành người khác.
Hàn Kim Ngọc giận đến mức không muốn nói lời nào, đặt mông ngồi xuống băng ghế phía trước có chiếc bàn vuông.
Bà Hàn vẫn tiếp tục cằn nhằn: “Làm sao lại có một bà vợ lười biếng như vậy, thật là lười đến nở hoa luôn rồi.” Đáng giận nhất là con trai cơ bản không nghe lời bà ta, không nên nuông chiều người đàn bà lười biếng này, còn là một người đàn bà chanh chua!
Ở bên trong phòng, Lâm Lam giơ caonắm đấm, hừ, nói tôi vừa lười vừa tham ăn, con gái của bà không lười, không tham hả? Cuộc sống của chính bà còn rối tinh rối mù, bà còn đến nói tôi? Mặt mũi bà lớn quá ha! Nếu không phải nể mặt con trai bà, tôi một cước đá bà đến Vịnh Nam tắm bùn rồi!
Hàn Thanh Tùng mời bà Hàn ngồi, rót nước cho bà uống.
Bà Hàn vừa ngồi đã bắt đầu gạt lệ, gần đây bà và con gái đều chịu khổ. Sau khi phân ra, chị dâu cả và Cốc Mễ đi, chị dâu hai thì mang theo Cao Lương, chỉ để lại việc nhà cho bọn họ, kết quả nhà bà không có ai làm việc, chỉ có bà và con gái. Bà lại không nỡ để con gái chịu khổ, cũng chỉ có thể tự mình làm, cứ như vậy mới mấy tháng khiến bà mỗi ngày đều mệt mỏi đến xương sống thắt lưng chân đều đau.
Hàn Thanh Tùng nhìn hai người đều không nói chuyện, liền nói: “Mẹ, hai người ngồi, con đi chuẩn bị nấu cơm.”
Bà Hàn chịu không được nữa rồi: “Ba à, làm sao mày lại hèn nhát như vậy chứ.”
Hàn Thanh Tùng nhíu mày, có điều là vì mẹ anh nói như vậy, nên cũng không còn gì mất mặt.
Lâm Lam ở trong phòng đã mặc quần áo tử tế, cầm lấy quyển sách vừa đọc vừa nghe náo nhiệt, hai người này đến làm gì? Chính là để xem cô có ngủ nướng hay lười biếng không à?
Chốc lát, bà Hàn nhận mệnh phát hiện có nói xấu vợ của con trai với nó cũng vô dụng, con trai không nghe, bà chỉ đành tức giận nói: “Mày cũng không cần cảm thấy tao thế nào, tao cũng vì suy nghĩ cho mày.”
Hàn Kim Ngọc đã nghĩ muốn đi đến phòng Đông lục lọi, xem thử Mạch Tuệ có thứ gì tốt. Lâm Lam hào phóng với con gái còn hơn con trai, làm quần áo giày déo cho Mạch Tuệ, từ trước đến giờ đều là đồ tốt, hơn nữa Mạch Tuệ thích làm đẹp, tự mình thiết kế nhìn cũng rất đẹp mắt. Hàn Kim Ngọc đỏ mắt đã lâu, nghĩ thừa dịp mẹ đang ở đây, chiếm chút lợi ích.
Hàn Thanh Tùng: “Cô không được lật loạn.”
Hàn Kim Ngọc ủy khuất nói: “Em ở nhà anh ba của chính mình, sao lại coi là lật loạn?”
Hàn Thanh Tùng: “Trừ anh ba cô ra, trong nhà này còn có chị dâu, cháu trai, cháu gái của cô nữa, những thứ đó không phải của tôi.”
Hàn Kim Ngọc: “......” Làm sao anh lại khiếp nhược như vậy chứ? Cái gì cũng bị bà vợ quản.
Bà Hàn khoát khoát tay: “Ba à, có một chuyện này con phải lo liệu một chút.”
Hàn Thanh Tùng nhìn bà: “Mẹ, làm việc nhỏ mẹ cứ dặn dò. Còn công việc chính, con cũng không thể làm gì.”
“Không để cho mày làm việc trái pháp luật, mày yên tâm.” bà Hàn có chút tức giận.
Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Thế thì mẹ nói đi.”
Bà Hàn nhìn con gái: “Con nhìn em gái con, cũng đã trưởng thành rồi.”
Hàn Thanh Tùng nhìn Hàn Kim Ngọc một cái: “Coi như cũng được, chưa hiểu chuyện thôi.”
Hàn Kim Ngọc:...... Ai khiến anh nói cái này chứ hả? Tôi ở đâu không hiểu chuyện? Anh so với bà vợ vừa lười vừa tham ăn của anh kìa, tôi còn biết chuyện nhiều hơn cô ta.
Bà Hàn thở dài: “Con gái cũng là miếng thịt rớt trên người mẹ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con nói sao có thể không đau? Chuyện lớn cả đời của em gái con phải lo rồi.”
Hàn Kim Ngọc vừa nghe muốn nói đến hôn nhân đại sự của mình, lập tức học theo các cô gái khác giả bộ thẹn thùng, vội vàng trốn ra ngoài nhưng vẫn đứng ở cửa phòng khách nghe ngóng.
Cô tiện thể vụng trộm đi đến gần cửa sổ phòng phía Tây ngó ngó vào bên trong, xem thử Lâm Lam đang làm gì thế. Mới vừa nhìn, đã chạm vào ánh mắt thoáng cười của Lâm Lam. Chỉ thấy Lâm Lam ngồi trước bệ cửa sổ, giữa kẻ tay trái đang kẹp cây bút xoay xoay, gương mặt thì gác trên tay phải, đang thoáng ngẩng mặt lên cười đấy.
“A, cô! Cô đã thức dậy, làm sao còn không ra nói chuyện với mẹ?” Hàn Kim Ngọc đưa tay chỉ vào Lâm Lam.
Lâm Lam liếc cô một cái, xoay bút máy: “Còn chưa gặp mặt, đã vội vàng tìm chồng cho mình như vậy.”
“Cô!” Hàn Kim Ngọc cũng bị Lâm Lam làm tức chết, hết lần này đến lần khác cô ta đều nói sự thật.
Lâm Lam cũng không nuông chiều cô ta, nhỏ giọng châm chọc nói: “Cô nói xem cô lười biếng như vậy, lại ngu ngốc, còn muốn gả vào nội thành, cô cho rằng người thành phố người ta là người mù à? Đồ ngốc? Không muốn tìm vợ nhanh nhẹn, chịu khó mà lại tìm cô?”
“Oa ~~” Hàn Kim Ngọc thoáng òa khóc lên, vọt vào phòng khách: “Anh ba, cô ta bắt nạt em.”
Chỉ cần cô không gọi chị dâu, nếu cô gọi thẳng tên cô ấy là Lâm Lam, Hàn Thanh Tùng cũng sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Nếu con gái của anh không có phép tắc như vậy, anh đã cho ăn roi rồi đấy.
Hàn Thanh Tùng biết Lâm Lam đã thức dậy, liền đẩy cửa phòng phía Tây đi vào: “Ăn cơm đi.”
Nghe anh ôn nhu chăm sóc Lâm Lam như vậy, bà Hàn và Hàn Kim ngọc tức muốn điên rồi, người đàn ông tốt như vậy, vốn nên phục vụ bọn họ.
Lâm Lam cười cười với anh, bò qua ôm lấy cổ của hắn, hôn bẹp một cái: “Được, vừa lúc đói bụng.”
Cô xuống đất rửa mặt đánh răng rồi đi đến phòng khách, ngồi đối diện với ánh mắt trợn trắng đầy “nhiệt tình” của bà Hàn nói: “Mẹ đến rồi, cùng ăn cơm nhé.”
Hàn Thanh Tùng đã bưng đồ ăn sáng trong nồi ra: cháo gạo, trứng gà luộc, nấm hầm tương, bánh bột ngô.
Hàn Kim Ngọc nhìn quả trứng gà kia, lập tức muốn lấy đi, Hàn Thanh Tùng đã cầm ở trong tay đặt lên bàn đập dập đầu một chút rồi lăn lăn, lột vỏ rồi bỏ vào trong chén cháo của Lâm Lam.
Bà Hàn nghĩ đến trứng gà này là từ mấy con gà mà Lâm Lam cướp trước kia, con gà mái hoa lau của bà, con gà mái nhỏ của bà, rất chăm chỉ đẻ trứng, lại từng trận đau lòng.
Hàn Kim Ngọc ủy khuất nhìn Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, sao anh không cho mẹ ăn trứng gà?”
Hàn Thanh Tùng: “Trứng gà này là Tiểu Vượng để lại cho mẹ nó, mẹ muốn ăn thì anh đi nấu nữa.”
Lâm Lam nhịn không được cười, chỉ đành phải vội vàng cười vô cùng nhiệt tình với bà Hàn: “Mẹ, mọi người cứ nói đến chính sự, không cần quan tâm đến con.”
Bị cô quấy rầy như vậy, bà Hàn nói xong cũng không ăn khớp, đơn giản là muốn Hàn Thanh Tùng giới thiệu cho con gái một mối tốt.
Hàn Thanh Tùng có chút khó khăn: “Mẹ, bảo con giới thiệu đối tượng?”
Bà Hàn: “Thế nào đấy, con không vui à?”
Hàn Thanh Tùng: “Con sợ lòng tốt lại làm thành chuyện xấu.” Mặc dù anh quen biết không ít người, nhưng cho đến bây giờ cũng không quan tâm người ta đã kết hôn hay vẫn độc thân, lại càng không quan tâm người ta có thương yêu vợ hay đánh vợ không. Bảo anh giới thiệu, anh cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.
Bà Hàn nói: “Con chỉ cần tận tâm suy nghĩ cho em gái con, sẽ không có chuyện gì xấu. Cấp dưới của con, không phải có một người gọi là Lưu gì đó à, là người trong huyện đấy.”
Hàn Thanh Tùng: “Lưu Kiếm Vân?” Lưu Kiếm Vân cũng không tồi, thoạt nhìn tính tình hiền hoà, chức nghiệp kỹ càng, bộ dáng rất tài giỏi. Mấu chốt, Hàn Thanh Tùng không biết người ta đã kết hôn hay chưa. Hơn nữa, anh cũng không biết làm sao mở miệng, chẳng lẽ đi hỏi Lưu Kiếm Vân: cậu kết hôn chưa? Tôi có cô em gái tham ăn biếng làm muốn vào huyện thành hưởng phúc, gả cho cậu được không?
Lâm Lam cười cười: “Cô nhỏ đây là không quen sống ở nông thôn, nấu cơm không quen vào nhà bếp, lại muốn sống trong bếp nội thành…”
Chuyện như vậy thật đúng là khó mà nói, anh ta có thể nói với Hàn Kim Ngọc, cô nhấn mạnh mình là em gái cục trưởng Hàn, nhưng cô và cục trưởng Hàn ngoại trừ vẻ ngoài nhìn giống như anh em, mặt khác nhắm vào việc mẹ cô nuôi dạy cô, tôi không muốn cưới cô về nhà để gia đình không yên.
Cuối cùng vẫn là Hàn Thanh Vân vội vàng đến nói cho Hàn Thanh Tùng, Hàn Kim Ngọc đến tìm La Hải Thành.Hàn Thanh Tùng liền tự mình đem Hàn Kim Ngọc dẫn đi.
La Hải Thành mồ hôi lạnh đều chảy ròng ròng: “Hàn cục, tôi còn có việc, đi trước một bước.” Cậu ta giống như chạy trốn, nhảy như bay ra ngoài, hơn nữa tìm cơ hội mấy ngày cũng không xuất hiện trước mặt Hàn Thanh Tùng, tránh cho lúng túng.
......
Sau này khi Lâm Lam biết chuyện, đậu đen rau muống với Hàn Thanh Tùng nói: “Chuyện này còn không nói rõ ràng, chưa đâu vào đâu mà cô ta đã đi chất vất người ta như vậy?”
Trời ạ, đây là thừa xấu hổ nhiều quá rồi hả? Hơn nữa nữ thanh niên còn chưa lập gia đình, nếu như có người làm mai giới thiệu, một mình đi tiếp xúc cũng có thể được. Nhưng không có người làm mai giới thiệu, lại thình lình tự mình đi tìm người ta nói đến đề tài này, đây là không biết xấu hổ?
La Hải Thành người ta nếu có ý với cô ta cũng được đi, xem như lưỡng tình tương duyệt, len lén gặp mặt. Cái này rõ ràng chính là La Hải Thành người ta không có ý gì hết, ngược lại cô ta cây ngay không sợ chết đứng đi ngăn người ta hỏi tin.
Từ đâu mà có dũng khí như vậy! Lương Tĩnh Như xuyên không đến cô ta rồi sao?
Cô cũng biết về La Hải Thành, không phải không biết hàng, mà là quá khôn khéo!
Cô chưa bao giờ làm trò trước mặt Hàn Thanh Tùng nói bà Hàn như thế nào, nhưng nói một chút về Hàn Kim Ngọc thì không sao.
Bởi vì chuyện này, Hàn Thanh Tùng đã nói với bà Hàn, anh không muốn quản đến chuyện giới thiệu đối tượng nữa: “Không thích hợp.”
Bà Hàn oán hận nói: “Họ La kia thật không biết điều, con nên trừng trị nó một trận, cho nó biết sự lợi hại của chúng ta.”
Hàn Thanh Tùng: biết người ta tại sao không vui không.
Anh cũng không biết nói gì nữa, cứ như vậy dẹp bỏ cũng bớt lo, bà Hàn và Hàn Kim Ngọc không bao giờ bảo anh giới thiệu đối tượng nữa, ngay cả Hàn Thanh Vân cũng bị bọn họ khinh bỉ một trận.
Về đến nhà, Lâm Lam an ủi Hàn Thanh Tùng: “Anh ba, anh đừng tức giận, mỗi người có đều có duyên phận của họ, dù có cưỡng cầu cũng không được.”
Hàn Thanh Tùng: “Anh không tức giận.”
Nhưng Lâm Lam nhìn ánh mắt của chồng mang theo một chút ủy khuất cùng đắc ý, dường như muốn làm nũng với cô? Lâm Lam thoáng bị điện giật, Hàn Thanh Tùng còn có thể làm nũng! Mình bị cận thị rồi.
Chính mình muốn bật cười, thừa dịp bọn nhỏ đang chơi ở trong sân, cô nhón mũi chân hôn anh, muốn an ủi anh, lại bị một tay Hàn Thanh Tùng nâng lên.
“Này này này, mau thả xuống, chú ý ảnh hưởng!” Lâm Lam bị anh làm cho bất ngờ, chỉ đành vịn đầu vai anh.
Trời mùa hè vốn ăn mặc ít, bình thường ngực của cô no đủ cao ngất, dán sát bên người khiến thần trí anh nhộn nhạo. Anh hưởng thụ cảm giác như thế, thích trêu chọc cô, rồi lại không cho cô biết.
Lâm Lam chỉ cho rằng anh muốn hôn cô, vội vàng tiếp cận hôn anh triền miên, vẫn mặt đỏ tim đập: “Mau buông ra, đừng để ba con lừa nhìn thấy.”
Mấy đứa trẻ khác nhìn thấy cũng làm như không thấy, đứa bé kia thì khác hẳn!
Qua mấy ngày nữa, khí trời càng ngày càng nóng bức, trời nắng chang chang, tiếng ve kêu vang.
Lúc này việc nhà nông cũng không còn bận rộn nữa, chủ yếu xuống ruộng nhổ cỏ, nhóm xã viên có thể thanh nhàn một chút.
Ban ngày ngày dài, hơi nóng cuồn cuộn, buổi trưa cũng muốn ngủ một giấc mới có thể giải lao.
Lâm Lam thích quét dọn sạch sẽ gác, trải chiếu ngủ trưa ở đó, nhìn ngắm cây xanh râm mát bên ngoài, bên tai nghe văng vẳng tiếng ve kêu, vừa nhàn nhã vừa dễ chịu.
Hàn Thanh Tùng sợ cô ngủ trên mặt đất bị cảm lạnh, dùng tấm gỗ còn lại tìm người đóng chiếc giường gỗ nhỏ, đặt ở cửa trong gác, trải lên chiếc chiếu là có thể ngủ. Có hai vách tường ngăn cách, gió không lùa vào quá mức, mở cửa lớn, vừa thông thoáng lại không oi bức, là nơi giải nóng tốt nhất.
Lâm Lam đang ôm Tiểu Vượng quạt quạt hương bồ ngủ trưa, nghe thấy tiếng bọn nhỏ nhỏ giọng nói chuyện bên trong phòng khách.
Nhị Vượng: “Em như vậy không được, em xem em đều đã làm một chén rồi, còn như vậy nữa là phải đổi chậu khác.”
TamVượng: “Em thấy mẹ nhào bột mì là như vậy mà, thêm nước vào mì.”
“Em thêm nhiều lắm rồi! Lại thêm bột mì, một lát bồn lớn chứa không đủ đâu.” Nhị Vượng nhỏ giọng chỉ cho nó.
Trong nhà Mạch Tuệ vẫn còn ngủ trưa, ngủ không muốn tỉnh, cả người không còn chút sức lực nào, gọi hai người bọn họ: “Hai người lầm bầm gì đấy, thì thầm cả một buổi trưa.”
TamVượng le lưỡi: “Em muốn để cho mọi người ngủ, nên mới không cho moi người hỗ trợ nhào bột mì sợi đây này.”
Lúc này Lâm Lam đi vào, phe phẩy chiếc quạt hương bồ tò mò nhìn hai người bọn họ: “Nhóc hắc bố, con làm gì thế?”
TamVượng: “Mẹ, con cảm thấy ve sầu nhiều như vậy, chỉ một hai tháng nữa mà chết hết thật đáng tiếc, không bằng con dùng bột bắt nó rồi chúng ta nấu nó lên ăn.”
Tam Vượng thằng nhóc tràn đầy tinh lực này không chịu nghỉ trưa, cảm thấy lãng phí thời gian, không phải đi xuống nước bắt cá thì cũng phải làm cái gì đó.
Tối hôm qua nó nghe Lâm Lam nói ve sầu một hai tháng sẽ chết, nó đã cảm thấy thật lãng phí, suy nghĩ đến trưa, nó cảm thấy không bằng bắt xuống ăn hết. Thằng bé lại nghe Hàn Thanh Tùng nói có thể dùng bột mì làm hồ dán chúng, nó đã lên tinh thần, muốn tự mình nhào bột mì.
Làm sợi mì đơn giản, lấy một khối rồi thêm nước vào nhào, nhào đi nhào lại tinh bột thì sẽ ra bột mì. Đặt ở bên trên lá cây, dưới ánh mặt trời chói chang, gần nửa ngày liền phơi ra hồ. Sau đó quấn bột hồ dính vào cây dài nhỏ, có thể dùng để dán dính cánh ve, một lần dính là một lần chuẩn.
Bình thường đều là anh trai làm, em trai và em gái chỉ cần cầm lấy cây kim thô và chỉ thô may quần áo, đem nguyên một đám ve xuyên thủng rồi dính lên trên.
Làm sợi mì không phải khó khăn, nhưng đối với một ít người mà nói, nhào bột mì chính là một con đường khó khăn. Hơn nữa lúc này bột mì tinh là đồ tốt, nhà ai cũng không nở bỏ, cũng chỉ có Lâm Lam nuông chìu các con như vậy, tùy ý để bọn nó giày vò.
Lâm Lam nhìn Tam Vượng nhào bột mì quả thật buồn cười muốn chết, thật chính là người phụ nữ ngu ngốc nói mò lý thuyết, nhiều nước thêm vào mì, mì nhiều thì thêm nước, từ thau nhỏ chuyển sang thau lớn, cuối cùng trực tiếp đổi sang chậu lớn.
Cô nói: “Để mẹ chỉ con.”
Nhị Vượng còn đau lòng TamVượng tai họa đám bột này.
Lâm Lam cười nói: “Không có chuyện gì, buổi tối nấu bánh bột ngô ăn.” Cô nhìn tay TamVượng: “Con rửa tay chưa?”
Tam Vượng không ngừng cười hì hì, thật giống như tiểu bao công: “Dĩ nhiên… chưa có rửa, ha ha ha.” nó sợ Lâm Lam đánh nó, nên vội vàng”Rửa rồi, không có gạt mẹ.”
Lâm Lam giúp TamVượng lấy một khối bột mì tinh, rũ tinh bột xuống rồi giữ lại mì nhào bột, chỉ nhìn như vậy cô lại có linh cảm, cảm thấy buổi tối có thể chuẩn bị tinh bột cho bọn nhỏ ăn món bì lạnh đây.
Thoáng chốc tinh bột mì đã phơi dính rồi, Tam Vượng lập tức hưng phấn lôi kéo Nhị Vượng và anh cả đi dính ve.
Trước cửa ra vào có một rừng cây nhỏ, bọn nó đi vào trong đó dính.
Dù sao Tam Vượng là thằng nhóc nhỏ, lực tay cũng không đủ, dính ve cũng rất cố hết sức. Nhị Vượng cũng có thể, nhưng nó cảm thấy vẫn phải ngước cổ lên, ngó chừng trong lá cây kia có con ve nho nhỏ nào không, cảm giác hoa mắt choáng váng đầu vừa mệt vừa tốn thời gian, cái được không bù đắp đủ cái mất. Đại Vượng lợi hại nhất, ngừng thở, hai tay nắm vững vàng cây gậy nhỏ lúc thích hợp thì run lên hoặc không run, chỉ cần nó nhắm trúng vị trí, nhanh chuẩn độc ném đến, thoáng chốc tinh bột mì đã dính chặt cánh ve trên cây.
Tam Vượng kích động nhảy thẳng lên: “Anh cả, anh thật lợi hại!”
Bọn họ đang bận rộn với công việc, có người đi đến, cười nói với bọn họ: “Ái chà, dính ve rồi kia, chú nói với mấy đứa, chú cũng là một cao thủ dính ve đấy, chú giúp mấy đứa dính.”
Nghe giọng nói đó, Đại Vượng từ từ quay đầu lại, nhìn người đó: “Chú Tư, chú đã trở về rồi?”