Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 75 : Tội phạm đã từng bị kết án

Ngày đăng: 22:14 20/05/20


Edit: Trang Nguyễn



Beta: Tiểu Tuyền



Buổi tối Lâm Lam kể lại chuyện Hàn Kim Ngọc xem mắt với Hàn Thanh Tùng.



Hàn Thanh Tùng nghe kể Hàn Kim Ngọc đi xem mắt trong huyện, cũng không kinh ngạc, có lẽ bạn học của cô giới thiệu cho, anh cũng không quản nhiều.



Vài ngày sau, Lâm Lam phát hiện Hàn Thanh Hoa vẫn rất ôn hòa, mỗi ngày đều cười ha ha. Buổi sáng lúc Hàn Thanh Tùng dẫn các con đi tập luyện, cậu ta cũng chạy bộ theo, nói ở nông trường đã thành thói quen, về nhà không luyện tập càng khó chịu hơn.







Hàn Thanh Tùng không từ chối cậu ta, tất nhiên Lâm Lam cũng không nghi thần nghi quỷ, dù sao Hàn Thanh Hoa thoạt nhìn rất bình thường.



Hàn Kim Ngọc sau lần xem mắt đó, lại đến mượn xe đạp hai lần, mặc dù vẫn không vui nhưng cũng sẽ gọi chị dâu. Lâm Lam đối với cô ta vẫn khách sáo, cũng không đâm chọc cô ta.



Đợi đến ngày hôm nay bọn nhỏ được nghỉ, sau khi ăn bữa sáng xong, Lâm Lam liền tuyên bố đi ra sông giặt quần áo.



TamVượng chạy ra trước giành chỗ, mấy đứa khác thì mang sọt, rổ, bưng thau, mang xà phòng, còn mang theo ghế nhỏ… thanh thế to lớn.



Tiểu Vượng dẫn đầu mọi người: “Chúng ta là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội khoa học ~~ sẵn sàng tiến lên ~” sau đó cả nhà đều hát bài ca đội thiếu niên tiền phong tiến quân ra bờ sông.



Trong thôn, bình thường có vài chỗ đặt phiến đá, nhóm xã viên có thể ngồi ở chỗ này giặt quần áo, sau này trời ấm áp, chỗ này liền trở thành nơi hút hàng, mỗi ngày phụ nữ không ngừng đến nơi này giặt quần áo.



TamVượng chiếm cứ được vị trí tốt nhất, giữ lại chỗ cho mẹ, chị gái và anh hai ngồi trên bờ giặt giũ, những vị trí khác để lại cho phụ nữ khác.



Lâm Lam cùng Mạch Tuệ ngồi trên phiến đá giặt giũ, khuấy xà phòng lại bắt đầu vò vò chà chà, chăn lớn quá nặng, hơn nữa còn là vải dệt thủ công, lúc giặt rất phí sức.



TamVượng,Nhị Vượng liền đứng trên phiến đá hỗ trợ đạp đạp, trong miệng TamVượng hét lớn khẩu hiệu tự mình sáng tác: “Một hai ba, giặt quần áo, đánh xà phòng! Xoạt xoạt xoạt, dùng sức đạp! Ta dùng sức đạp!”



Nhị Vượng bị nó la hét, không tự chủ càng dùng thêm sức: “TamVượng, em đừng có la, chân anh đạp đã tê rần hết rồi nè.”



TamVượng liền cười ha ha.



Tiểu Vượng đã cởi quần áo nằm sấp ở trong nước, mắt kiếng cột dây thun được cố định trên đỉnh đầu, để Lâm Lam nhìn thấy bé bơi dưới nước: “Mẹ ơi, mẹ nhìn con có giống con cá nhỏ không nè.”



Lâm Lam nhìn tay chân bé lắc lư, miệng còn lúc mở lúc đóng, mô tả con cá nhả bong bóng, cười nói: “Một con cá thật to đây.”



Tiểu Vượng lại bắt đầu hát: “Con là một con cá ~~ bơi từ Đông sang Tây ~~ con là một con cá ~~ từ trên chìm xuống đáy ~~ mẹ muốn nhìn thấy con ~~ con liền hôn nhẹ mẹ ~~ con là một con cá ~~ ~~ yêu mẹ —— con yêu mẹ ~~~”



Hát đến đây, bé liền đứng thẳng người hướng về Lâm Lam chu chu miệng nhỏ.



Lâm Lam nghiêng người qua, hôn lên trán bé một cái, bắt chước giọng điệu của Tiểu Vượng hát: “Mẹ là con mèo nhỏ, mẹ thích nhất cá nhỏ ~~”



Tam Vượng cũng cười ha ha chạy đến đây muốn ăn cá nhỏ, Tiểu Vượng bõm một tiếng, liền bơi ra xa.



Thoáng chốc những người phụ nữ khác đều chạy đến: “Mau mau mau, không có chỗ rồi!”



Các cô tự cho rằng đã đến sớm, kết quả phát hiện Lâm Lam dẫn theo các con chiếm được chỗ tốt nhất, không khỏi có chút không vui.



Có phụ nữ không vui, chu môi lầm bầm: “Phía tây nhà cô ấy không phải có sông à, sao còn chạy đến nơi này?”



Quanh thôn đều có sông, cũng là nơi nhóm đàn bà con gái giặt quần áo rửa cỏ, để thuận tiện, đại đội còn dẫn người đặt phiến đá hoặc các tảng đá lớn. Bình thường mọi người muốn bớt việc đều đến gần nhà mình để giặt giũ, có điều đôi khi giặt giũ những đồ vật lớn hoặc nhiều người sẽ đến nơi có tảng đá lớn phủ vật đó lên rồi giặt giũ.



Con sông gần nhà Lâm Lam rửa cỏ thì được, nhưng tảng đá dùng để giặt quần áo thì quá nhỏ, không thích hợp, cho nên cô mới dẫn theo các con đến nơi này giặt giũ.



Nơi công cộng, cũng không phải nhà ai độc chiếm được. Hơn nữa Lâm Lam cũng chỉ chiếm ba vị trí, những nơi khác vẫn còn trống kìa.



Chẳng qua những người phụ nữ kia đều quen kết bạn theo nhóm, theo bản năng cảm thấy nơi này đều là của các cô, thấy Lâm Lam đến đây cũng có chút mâu thuẫn.



Lâm Lam cũng không biết tâm tư tế nhị của các cô, vẫn chào hỏi cùng các cô, quen biết thì nói chuyện phiếm vài câu, không quen thì cứ cười cười.



Rất nhanh nhóm đàn bà con gái đều bày biện ở mép nước, mọi người cùng nhau xoạt xoạt xoạt xoạt, đập rầm rầm rầm giặt quần áo. Các cô không nỡ dùng xà phòng, giặt quần áo đều dùng nước tẩy rửa, sau đó dùng chày gỗ đập đập.



Lâm Lam ở bên cạnh vừa nhìn thấy như vậy, những phụ nữ kia giặt quần áo thật giống như lúc làm ruộng, đều đập rầm rầm rầm vô cùng ra sức, cũng không biết quần áo kia có chịu nổi lực đập đó hay không nữa.



Lâm Lam liền lặng yên giặt giũ của mình, lúc chà xà phòng còn nhìn kỹ, nơi nào không bẩn thì dùng ít một chút, nơi nào bẩn thì chà nhiều, tiết kiệm một chút.



Cô và Mạch Tuệ giặt giũ ở trên tảng đá, TamVượng Nhị Vượng hỗ trợ dùng chân đạp, Đại Vượng ở trong nước hỗ trợ xả sạch, Tiểu Vượng chịu trách nhiệm ca hát tiêu khiển cho mọi người. Có bọn nhỏ giúp đỡ, việc giặt giũ vừa dể dàng lại vừa nhanh chóng, dẫn đến nhóm đàn bà con gái đều hâm mộ: “Các người nhìn xem con nhà người ta kìa, còn biết giúp giặt quần áo, thật ngoan ngoãn.”



“Đúng vậy, mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, vừa rãnh rỗi lại chỉ biết chơi đùa, giống như con lừa.”



Một người phụ nữ khác chịu không được có người hâm mộ Lâm Lam, liền cười nói: “Đây cũng là các người tài giỏi, không cần sai bảo các con. Bình thường chúng ta ai lại đành lòng sai bảo bọn trẻ còn nhỏ như vậy chứ.”



Thật giống như trẻ con ở nông thôn vừa có tiền vừa quý báu, có điều người khác cũng hiểu ý của cô ta, biến tướng châm chọc Lâm Lam lười, xuống ruộng không làm việc nặng, nghe nói nấu cơm ở nhà cũng là mấy đứa nhỏ làm, buổi sáng người ta có thể ngủ thẳng đến hơn mười giờ đấy!



Mấy phụ nữ hiểu ý lẫn nhau đều cười rộ lên.



Lâm Lam cũng không quản, các người muốn cười cứ cười, dù sao tôi sống có chồng có con là được, tôi lười tôi cũng không ăn cơm nhà các người.



Lúc này một phụ nữ nhìn thấy Lâm Lam thế nhưng lại cầm một khối xà phòng lớn như vậy, giống như chưa từng nhìn thấy vậy: “Ôi chao, đây là xà phòng à, một cục lớn như vậy? Dùng tốt không? Có tẩy sạch không?”



Không ít phụ nữ đều vây đến đây xem, các cô rất ít khi mua vật này, thỉnh thoảng mua một ít để tết mới cho con dùng, trang điểm đấy, bình thường cũng không nỡ dùng.



Lâm Lam: “Dùng rất tốt.” Dù sao vẫn tẩy sạch hơn so với giặt bằng nước tro.



TamVượng thấy các cô kinh ngạc như vậy, liền cười hì hì nói: “Mẹ con mua bốn cục lớn đấy!” Nó khoa tay múa chân một chút: “Cỡ như cục gạch.”



Có phụ nữ hâm mộ, có phụ nữ bỉu môi, khoe khoang cái rắm gì, nếu không phải chồng của cô là cục trưởng, cô làm sao mua nổi chứ, hừ! Các cô không nói nữa, dùng sức chà xát quần áo của mình, dùng cây chày gỗ đập rầm rầm rầm.



Tam Vượng:...... Các cô hỏi, nói xong lại không để ý đến người ta, phụ nữ thật là khó hiểu.



Nó đạp trong chốc lát, liền đi cùng anh cả xả nước sạch, ở trong nước vừa bơi vừa căng chăn lớn ra, như vậy có thể xả sạch hơn.



Có phụ nữ không vui: “TamVượng, cháu làm nước lẫn lộn như vậy, bọn tôi làm sao giặt giũ được nữa chứ.”



Thật ra TamVượng cũng đã bơi ra xa, nước sâu như vậy, cơ bản sẽ không lẫn lộn, chính là cô ta khó chịu.



Chỉ cần nhìn thấy Lâm Lam đã cảm thấy từng giây từng phút cô muốn khoe khoang rồi.



Tất cả mọi người đã sanh nhiều con như vậy, vẻ mặt người khác đều đầy nếp nhăn và tàn nhang, tại sao cô còn trắng tinh như vậy? Vóc dáng tất cả mọi người đều biến dạng, eo to hông bự, làm sao eo cô lại mảnh mai chân dài? Cô khoe khoang cái rắm gì chứ? Tất cả mọi người đều ăn mặc giống như thùng nước áo choàng ngắn cùng áo tròng qua đầu, cô làm gì còn phải thu eo? Biết cô ngực lớn, tại sao còn nâng lên đến đó?



Chê cười các cô rủ như xơ mướp à?



Ở nông thôn phụ nữ có chồng cũng không chú ý, có người nói chuyện chê cười một phụ nữ ẳm con, lúc đút sữa cứ trực tiếp vén áo là có thể cho con bú.



Còn nữa tại sao lúc giặt quần áo còn đem con đến, khoe khoang cô có nhiều con hả, các con của cô đều nghe lời chứ sao. Mỗi người lớn lên tuấn tú, mỗi đứa còn mặc quần xì líp trơn nhẵn kia? Vừa nhìn đã biết là vật hiếm có.



Giặt quần áo cũng thế, tất cả mọi người đều dùng tro để giặt giũ, cô dùng xà phòng làm gì? Khoe khoang nhà cô có tiền nhiều quá! Khoe khoang chồng của cô là cục trưởng à!



Lâm Lam quá mức khác loài, xuất hiện ở trước mắt các cô liền không đúng,  chính là khoe khoang, làm nổi bật các cô vừa già lại vừa nghèo nàn.



Bởi vì những người này bình thường không đi lại nhiều với Lâm Lam, lúc này liền cô lập cô, mấy người phụ nữ cố ý lớn tiếng nói đùa, gạt Lâm Lam sang một bên.



Lâm Lam: các người có quá trẻ con hay không chứ? Tôi cũng không cần.



Mấy người phụ nữ muốn cô lập Lâm Lam, kết quả phát hiện người ta có con trai con gái, tự mình trò chuyện vui vẻ lắm kìa, căn bản cũng không để ý đến bọn họ, nên không khỏi có chút hậm hực.




Nhưng cô lại có chút không hài lòng, bởi vì lúc Liễu Hạo Triết gặp cô, không giống với ánh mắt sáng lên của La Hải Thành khi lần đầu gặp cô. Dường như Liễu Hạo Triết đối với cô, cũng không  phải nhìn trúng cô, anh ta đối với cô không nhiệt tình, chưa nói đến mê luyến. Cô cảm thấy đây là sự khinh thường vẻ ngoài của mình, làm trong lòng cô không được thoải mái.



Trong ấn tượng của cô, đối tượng nói đến chuyện yêu đương, đàng trai phải nho nhã lễ độ, ôn nhu đa tình, phải vô cùng si mê cô.Ít nhất phải giống như anh ba đối với Lâm Lam vậy. Không thể kém hơn!



Nhưng căn bản Liễu Hạo Triết không say mê cô, dù sao cô nhìn không ra, giống như đến tuổi nên chọn đại vợ vậy.



Dĩ nhiên cô sẽ không thể hiện ra, miễn bị Lâm Lam chê cười.



Thật ra Lâm Lam nào có chê cười, chỉ ước gì cô ta mau chóng gả ra ngoài đây này. Nhìn thấy Hàn Kim Ngọc đối với Liễu Hạo Triết vừa ý, mà Liễu Hạo Triết cũng có nhiều hứng thú với Hàn Kim Ngọc, Lâm Lam cảm thấy nhất định có thể gả ra ngoài.



Lấy chồng xong, sau này không còn trộn lẫn ở nhà hành hạ người khác, bà Hàn cũng không nghĩ kế, mọi người còn có thể yên tĩnh một chút. Đến lúc đó nói không chừng anh cả Hàn có thể về nhà sống chung với chị dâu cả.



........................



Gần đây đến mùa nước lũ, mưa liên tiếp mấy trận to, trên đường bùn lầy nước sông tăng vọt. Trong nhà gà vẫn trốn trong ổ gà, vịt thì có thể ra ngoài chơi đùa, ngăn chặn không ít nước, đạp nước rất sung sướng.



Trong lúc trời mưa nên trường học cho nghỉ, xã viên cũng được nghỉ ngơi, Lâm Lam cũng không cho bọn nhỏ ra sông. Cho nên mấy đứa nhỏ liền say mê đi bắt ve, sau trận mưa đất bùn xốp, thậm chí còn có vũng nước, ve đều tự bò ra, vừa lúc có thể nhặt được.



Lâm Lam thừa dịp trời mưa không thể làm việc, tổ chức tuyên truyền với nhóm Đổng Hòe Hoa, Lưu Xuân Tài và nhóm xã viên, bây giờ chủ yếu giáo dục cho người lớn, để bọn họ chú ý tố chất cá nhân. Trọng tâm chính là nói về tố chất văn minh, không được đại tiểu tiện bất cứ chỗ nào, hơn nữa không được làm trò trước mặt người khác phái.



Tất nhiên không thể cứng ngắc mà theo sát người ta nói không thể như thế này không thể như thế kia, mà thông qua chuyện xưa tự chế, tiểu phẩm, để đám người Lưu Xuân Tài biểu diễn.



Hôm nay miệng mồm Lưu Xuân Tài đã luyện lanh lợi: “Khi tôi còn bé, chú của tôi tán dóc với tôi rằng chú ấy có một người anh em tên là Trương Tam, Trương Tam này không được lịch sự, ở đâu có cô gái hay nàng dâu trẻ, anh ta liền chui vào nơi đó. Hơn nữa còn thích mấy cô gái nhỏ mười mấy tuổi. Kết quả vào một đêm nọ, trời mưa to, anh ta đụng phải một cô gái ở ven đường, liền giở trò đùa dai nói cho người ta nhìn bảo bối. Cô gái trẻ đó cũng không sợ, còn nói có bảo bối gì lấy ra cho cô ta xem một chút? Anh ta đem thứ kia của hắn móc ra quơ quơ về phía cô gái trẻ kia: cô gái nhỏ, có đẹp hay không? Cô gái trẻ nhổ một cái, cười khanh khách, nói mặc dù có chút xấu, vừa lúc để cho tôi chặt đứt gốc, cho tôi mượn thứ này tạm dùng chút.”



Chuyện xưa đơn giản, nhưng Lưu Xuân Tài kể sinh động như thật, vừa tình cảm vừa phong phú, hơn nữa lúc kể về cô gái trẻ còn học theo cong ngón tay làm Lan Hoa Chỉ, phóng ánh mắt lẳng lơ, lúc cười khanh khách, làm mấy ông ngồi trong phòng cả kinh nổi da gà khắp người..



“Lưu Xuân Tài, mau kể tiếp đi, sau đó thế nào?”



“Thế nào à?” Lưu Xuân Tài cười nói: “Còn có thể thế nào nữa, cuối cùng bị cắt mất, đi tiểu ngồi chồm hổm giống như đàn bà, ha ha ha. Các ngươi ai muốn thì cứ học theo Trương Tam, nhưng cẩn thận coi chừng gặp phải cô gái nhỏ kia nha ~~”



Vừa nói hắn còn ném một cái mị nhãn trêu Lâm Lam.



Lâm Lam: “…” Cậu không nên đùa quá trớn, cậu không phải yêu tinh thằn lằn!



Sau khi họp xong, cô và Đổng Hòe Hoa tạm biệt nhau rồi về nhà, đến cửa sân cô không nghe tiếng động gì, vào sân thì nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang vây quanh bên ổ chó.



Lâm Lam hỏi: “Sao các con lại ở đây?”



Hai tháng trước Vượng Vượng mang thai, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ sinh rồi. Thật ra Lâm Lam không muốn nó mang thai, cô cảm thấy nó còn chưa trưởng thành kia kìa, có điều chó ở nông thôn đều nuôi thả, đến thời kỳ động dục chính nó lại chạy ra ngoài rồi giao phối, cũng không còn cách nào, đành thuận theo tự nhiên.



Cô cho rằng chó mẹ sinh con nên bọn nhỏ vây lại xem, nhanh bảo chúng nó tránh ra, loại chuyện này không tốt cho bọn nhỏ nhìn thấy. Cô đi đến, lướt qua bọn nhỏ tầm mắt phát hiện vượng vượng đang nằm trong ổ chó, yên tĩnh  gục ở chỗ này, bộ dạng không có chút tinh thần.



Cũng chưa có sinh, cô thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng bảo bọn nhỏ đừng chắn ở chỗ này.



Kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đại Vượng đi vệ sinh, lúc đi ra ngoài nghe trong ổ chó có động tĩnh, thoáng nhìn qua, nó hô lên: “Chó con sinh rồi!!”



Chắc là sinh lúc nữa đêm, năm con chó con đều nằm dưới thân thể chó mẹ ngủ, lông xù vô cùng đáng yêu.



Đại Vượng nhìn đến ngây người.



TamVượng mặc quần áo vào chạy nhanh ra ngoài đầu tiên, bất chấp kéo lê vớ chưa kịp mang vào: “Em xem, cho em xem với!”



Thoáng chốc cả nhà đều thức dậy, ngay cả Hàn Thanh Tùng cũng bị Lâm Lam kéo ra cùng nhau xem náo nhiệt.



Tiểu Vượng và Vượng Vượng có tình cảm tốt nhất, năm ngoái bọn nó hầu như như hình với bóng,  sau này Vượng Vượng trưởng thành, bé lại cùng chơi đùa với anh ba.



TamVượng bổ nhào qua muốn ôm chó con, Lâm Lam sợ chó mẹ bảo vệ chó con sẽ cắn nó, bảo thằng bé không được động.



Tiểu Vượng: “Mẹ ơi, ôm Vượng Vượng và Tiểu Vượng Vượng vào trong nhà đi.”



Ổ chó nhỏ, chắc chắc không thoải mái bằng trong nhà, hơn nữa trời mưa, bên ngoài ươn ướt.



Lâm Lam cũng đồng ý.



Cô chỉ huy mấy đứa nhỏ, ôm cỏ sạch đặt một góc trong phòng khách, lại trải lên đó một ít lá bắp.Được sự cho phép của Vượng Vượng mới dùng cái sàng cỏ đem mấy con Tiểu vượng Vượng bỏ vào, sau đó gọi Vượng Vượng đi vào trong nhà.



Lâm Lam nhìn nhìn trong ổ, cũng không thấy không còn cuống rốn chó, nghĩ chắc là nửa đêm nó sinh xong đã ăn hết để bổ sung năng lượng rồi.



Năm con chó nhỏ còn chưa mở mắt, bĩu mỏ mềm mại như nhung, nằm song song ở trong cái sàng, vừa mềm vừa đáng yêu, làm cho cả nhà không cách nào dời mắt được.



Lâm Lam vội vàng chuẩn bị bữa sáng, muốn cho chó mẹ ăn một bữa ăn nóng hỏi, trừ mấy đứa Đại Vượng đang ngồi gục ở chỗ này nhìn chằm chằm từng con chó con bú sữa, Vượng Vượng nằm một bên vừa hiền lành vừa nhìn, cũng không phản đối.



Trong tay Hàn Thanh Tùng cầm chiếc còi, nắm cổ tay Lâm Lam nhìn ngoài trời.



Lâm Lam cười cười, nắm tay của hắn:”Đến, giúp tuốt tuốt cho chó con bú sữa.”



Cô còn kêu gọi Đại Vượng.



Đại Vượng: “......” Con từ chối.



Tam Vượng cùng Tiểu Vượng kéo nó qua đó: “Anh cả, mau đến sờ, được sờ kìa!”



Lâm Lam kéo Hàn Thanh Tùng, Tam Vượng Tiểu Vượng lôi kéo anh cả, để cho hai người cũng sờ lông xù kia, chó con mềm núc ních.



Chẳng qua Hàn Thanh Tùng chỉ sờ soạng một chút rồi trở tay cầm tay Lâm Lam, anh đối với chó con cũng không có nhiều hứng thú, ngược lại sờ sờ đầu Lâm Lam.



Lâm Lam: “......” Đây là anh đang so sánh sờ cái nào tốt hơn à?



Ngược lại Đại Vượng bị hai đứa em trai lôi kéo tay sờ chó con, lúc tay cứng chạm đến cả người nó không khỏi chấn động, cảm giác này quá, quá kỳ quái, cảm giác nói không ra lời, chó con mới ra đời không bao lâu, lông trên người mềm mại đến rối tinh rối mù, mỏng manh làm nó không cách nào tưởng tượng nổi. Trong lòng có thứ gì đó lặng lẽ hòa tan, nó cảm thấy rất kỳ quái, vội vàng né tránh.



Mạch Tuệ ôm một con chó con không buông tay, chó con mới ra đời không lâu  quá ngốc manh sờ soạng vô cùng tốt, quả thật làm người ta muốn ngừng cũng không được.



Thật ra chó cỏ mới sinh đều đầy thịt ùn ục, tròn vo, lúc nhỏ đáng yêu vô cùng, không ai có thể cự tuyệt chó con!



Mưa bên ngoài lầy lội, thể dục buổi sáng đổi thành huấn luyện ở trong phòng.



Ăn cơm xong cho đến lúc đi học Tam Vượng còn không nỡ đi, hận không thể ở nhà cả ngày với chó con: “Để cho con sờ thêm chút nữa, thật là thoải mái.” Nó còn lầm bầm với Tiểu Vượng: “Khi còn bé ngươi còn được bú sữa mẹ, anh không có may mắn như vậy, anh muốn bú sữa mẹ.”



Tiểu Vượng liền cười khanh khách.



Mạch Tuệ cười nói: “Có thể ôm một con đi học không? Khi đi học vừa có thể ôm, chơi rất vui.”



TamVượng cùng Tiểu Vượng đều động lòng.



Lâm Lam cười thúc dục bọn nó: “Mai đi học đi, mấy con chó con phải bú sữa nữa.”



Không mưa, trường học lại mở cửa lên lớp bình thường, không lãng phí thời gian chút nào. Ban ngày Lâm Lam phải đi ra ngoài bận rộn cả ngày, để Mạch Tuệ và Nhị Vượng nấu cơm trưa.



Ban đêm cô từ bên ngoài trở về thôn, vừa vào phòng khách liền phát hiện, TamVượng cùng Tiểu Vượng và một đám Tiểu Vượng Vượng cùng một chỗ, vểnh cái mông lên ở đó bú sữa củaVượng Vượng!



Lâm Lam: “............!!” hành động này mẹ già không thể nào chịu nổi a a a a a!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tình tiết này ta lấy mẫu từ em trai nhà ta.【khi nó còn bé không bao giờ ngủ trưa, không phải đi bắt ve thì cũng dẫn chó đi chung quanh chơi, ta tận mắt thấy nó bú sữa chó, lúc ấy ta cũng rất khiếp sợ: vị đó thế nào, ăn ngon không? Đáng tiếc, đứa nhỏ đáng yêu năm đó nay đã trở thành ông chú đầy mỡ rồi, ha ha ha ha ha, năm tháng thật đáng sợ! 】



Share this: