Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 80 : Điều tra ngọn nguồn

Ngày đăng: 22:23 27/06/20


Edit: Trang Nguyễn



Beta: Sakura



Hàn Kim Ngọc này không biết lại làm sao rồi, không khác lắm với chuyện cùng sói đến đấy, nhiều lần như vậy nên không ai tin tưởng.



Không nói người khác không tin, ngay cả chính cô ta cũng không nén được, sau này cô ta lật lại làm ầm ĩ với Liễu Hạo Triết, cô ta vốn tưởng rằng Liễu Hạo Triết sẽ đến xin lỗi cô ta, cúi người thấp giọng dỗ dành cô ta, nào đâu biết lại không có.



Cô ta trông mong từng ngày từng ngày, có điều chỉ mới bốn ngày trôi qua, cô ta lại không nhịn được mượn xe đạp của Lâm Lam đi vào trong huyện.



Lâm Lam: “Không phải cô cãi nhau trở mặt với cậu ta rồi sao?”



Hàn Kim Ngọc tức giận: “Làm sao chị cứ trông mong tôi không tốt?”



“Thật xin lỗi, không cho mượn xe đạp.” Lâm Lam cười lạnh, nói không cho mượn thì không cho mượn!



Hàn Kim Ngọc không nghĩ đến Lâm Lam lại không nể mặt như vậy: “Chị...... Chị......” cô ta oán hận nói: “Tôi mới không cãi nhau rồi trở mặt với anh ấy, chỉ là chút vấn đề nhỏ, tôi đã nghĩ thông rồi.”



Có phải chuyện nhỏ hay không, tự nhiên cô ta sẽ không nói cho Lâm Lam biết, tránh Lâm Lam chê cười mình.



Lúc trước, Hàn Thanh Tùng đã đi vào trong huyện tìm Liễu Hạo Triết.



Thuận theo đó cô ta tiếp xúc với Liễu Hạo Triết càng nhiều hơn, Hàn Kim Ngọc cảm giác mình càng ngày càng thích anh ta, cho nên không nhịn được đi vào trong huyện tìm anh ta. Lúc Liễu Hạo Triết không có công việc cũng sẽ cùng cô ta đi dạo chung quanh một chút, cô ta thích nhất là đi ra bờ sông ngoại ô.



Liễu Hạo Triết đọc sách nhiều, làm người lại khiêm tốn, chỉ cần anh ta vui lòng, luôn có thể dụ dỗ đối phương vui vẻ.



Ngày đó bọn họ đi từ rừng cây nhỏ đi đến bờ sông.



Hàn Kim Ngọc phát hiện lần đầu tiên nhìn Liễu Hạo Triết, cảm thấy anh ta nhìn không đẹp trai lắm nhưng sau khi tiếp xúc nhiều lần, cô phát hiện người này càng nhìn càng đẹp mắt, trong lúc lơ đãng anh ta khiến tâm hồn cô ta nhộn nhạo, trái tim đập loạn bình bịch.



Nói thí dụ như, lúc này anh sóng vai cô ta đứng bên bờ sông, hai tay đút trong túi quần, khẽ cười, ánh mắt ôn hòa lại chuyên chú, nghiêng đầu nhìn cô làm cho cô có cảm giác cô ta chính là người mà  anh ta thích nhất.



Cô ta nhớ đến sự kiện kia xảy ra lúc anh ta mười bốn tuổi, trong lòng khó tránh khỏi có chút vướng mắc, dĩ nhiên cô đã nghiêng về phương hướng Liễu Hạo Triết bị oan uổng, dù sao tư liệu anh ba điều tra đã nói như vậy.



Cô ta tự cho rằng mình đã khéo léo không lộ chút dấu vết nào trong lúc nói chuyện với nhau, đem chuyện này nói ra, hỏi anh ta: “Nghe nói lúc anh còn nhỏ bị vu oan, nói anh giở trò lưu manh với cô bé hàng xóm.”



Liễu Hạo Triết vốn đang khẽ mỉm cười nói chuyện cùng cô ta, sau khi nghe thấy lời này da thịt chung quanh hai mắt của anh ta thoáng co quắp, nụ cười liền lãnh đạm, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh, trong giọng nói cũng không có ý cười.



“Hàn Thanh Sam, em để anh cục trưởng điều tra tôi.”



Hàn Kim Ngọc lập tức phủ nhận: “Không có, em...... Không phải em, là anh ba của em, nói điều tra để yên tâm hơn.”



Liễu Hạo Triết nghiêng đầu nhìn cô ta, khẽ cau mày, cô ta không hề biết cô ta có bao nhiêu nông cạn ngu xuẩn, không  biết nói dối nhưng lời nói dối hết bài này lại đến bài khác.



“Bây giờ em yên tâm chưa?” Khóe môi Liễu Hạo Triết ẩn chứa nụ cười châm chọc, nếu như yên tâm cũng sẽ không hỏi.



Hàn Kim Ngọc vặn xoắn hai tay: “Em vẫn tin tưởng anh bị oan, anh chưa từng làm..... Sao?”



“Vậy em cảm thấy tôi đã làm hay không?” Liễu Hạo Triết xoay người, chính diện  đối mặt với cô ta, hai tay vẫn đút trong túi quần.



Nhìn như vậy, thế nhưng Hàn Kim Ngọc cảm thấy anh ta  hơi giống mấy thiếu gia phong lưu nhà tư bản.



“Sao?” Liễu Hạo Triết nhìn cô.



“Em......” Hàn Kim Ngọc nghe giọng nói rét lạnh của anh ta, tim đập như sấm, lúc đầu cô ta còn chướng mắt anh ta, nhưng không biết tại sao, mỗi lần gặp anh ta thì cô càng thêm ấn tượng, sau đó thình lình cô ta có một loại cảm giác sợ mất đi anh ta.



Tại sao lại như vậy?



“Có phải anh thích người khác hay không?” Hàn Kim Ngọc nói thẳng trực giác của mình, cảm giác, cảm thấy anh ta xuyên qua mình nhìn ai đó.



Nhìn ai chứ?



Liễu Hạo Triết cười cười: “Em cũng thật đa nghi. Tôi thích người khác còn muốn thân thiết với em? Không sợ em nói tôi kiêu ngạo quá sao, với điều kiện của tôi, chỉ cần muốn kết hôn, cho dù là con gái, em gái nhà cán bộ huyện cách ủy hội cũng không phải là không lấy được.”



“Nhưng… anh, anh có yêu em không?” Hàn Kim Ngọc cố lấy dũng khí hỏi thẳng.



“Ha ha!” Liễu Hạo Triết cười lên: “Đồng chí Hàn Thanh Sam, em thật đáng yêu. Tôi sắp yêu em rồi đây.”



Trái tim Hàn Kim Ngọc không thể khống chế đập loạn lên.



Liễu Hạo Triết một tay ôm chầm lấy cô, một tay nắm cằm cô lên, từ trên cao nhìn kỹ cô.



Mới bắt đầu Hàn Kim Ngọc còn bị dọa giật cả mình, muốn từ chối, sợ người ta nhìn thấy rồi bị đàm tếu, nhưng bị anh ta kéo mạnh như vậy, bị nhìn như vậy thì cô ta chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra.



Tay Liễu Hạo Triết đột nhiên thăm dò vào vạt áo cầm ngực của cô ta.



“A ——” chợt truyền đến cảm giác lạnh lẽo kinh hoảng, Hàn Kim Ngọc thoáng  nhảy dựng lên, cô ta lập tức lui về phía sau, tức giận nhìn hắn: “Anh… anh…”



Liễu Hạo Triết vẫn cười như cũ, không có hề đau lòng cùng bối rối, thật giống như đang ngắm phong cảnh rất tự nhiên phóng khoáng.





Bởi vì thầy Phạm có thân phận đặc thù, một mình ở riêng một phòng, không giống như Hàn Thanh Hoa và những người đó cùng nhau ngủ trên một chiếc giường lớn.



Lúc này việc nhà nông chủ yếu là làm cỏ, mặt khác chính là khai thông kênh mương nước, nhân viên lao động cải tạo ở nông trường còn bận rộn hơn nhóm xã viên nhiều.



Trương Hắc Lư đi đến đồng ruộng gọi thầy Phạm đang nhổ cỏ về.



Hàn Thanh Tùng đứng đợi ở cây ngô đồng ở trước ký túc xá, không bao lâu liền nhìn thấy Trương Hắc Lư dẫn một người đàn ông trung niên đến đây.



Hiệu trưởng Phạm khoảng chừng năm mươi tuổi, chân phải có chút cà thọt, mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn giặt đến bạc màu, mang chiếc kính gọng đen, đầu tóc đã trắng phao rồi, tướng mạo nho nhã khí chất sạch sẽ, cả người mang theo một loại khí chất đặc biệt của người đọc sách, phong độ của người trí thức, thoạt nhìn không chút sợ hãi lạnh nhạt, yên tĩnh.



Tầm mắt Hàn Thanh Tùng dừng ở chỗ mi tâm của ông, nơi đó khắc thật sâu  chữ Xuyên (川), khiến cho hai mắt ông vốn lạnh nhạt lại thoạt nhìn có chút không cân đối.



“Cục trưởng Hàn.” Phạm Nghị Khôn chào hỏi với Hàn Thanh Tùng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, âm lượng cũng không lên xuống gì.



Hàn Thanh Tùng bắt tay với ông: “Thầy Phạm, ngưỡng mộ đã lâu.”



Phạm Nghị Khôn cười lên: “Cục trưởng Hàn nói đùa.”



Hàn Thanh Tùng mời ông ngồi xuống: “Cũng không có. Em trai hư hỏng Hàn Thanh Hoa được sự chỉ dạy của thầy Phạm, vô cùng cảm kích.”



Phạm Nghị Khôn gật đầu: “Nhắc đến, thật ra em trai cậu là một người thông minh, chẳng qua từ nhỏ vô cùng cưng chiều không thể nhận thức sửa chữa đúng sai kịp thời. Nếu chịu tốn tâm tư, vẫn có thể dẫn trở về đường chính.”



Trò chuyện mấy câu về Hàn Thanh Hoa, Phạm Nghị Khôn nhìn Hàn Thanh Tùng: “Cục trưởng Hàn, còn có vấn đề sao?”



Hàn Thanh Tùng khẽ vuốt cằm: “Thầy Phạm là người hiểu biết, tôi suy nghĩ muốn thỉnh giáo ngài nguyên nhân chính thức ngài bị điều chuyển.”



Nói thật, rất nhiều hồ sơ cũng đều do phái chính phủ tạo ra, căn bản có vài người không có văn hóa cũng viết loạn một mạch, có đôi khi khiến người xem đau răng.



Phạm Nghị Khôn bị bắt đi lao động cải tạo với tội danh là: tham ô tiền cơm nước của học sinh.



Quả thực là tội danh vô nghĩa, Hàn Thanh Tùng là người ngoài còn nhìn còn không tin.



Phạm Nghị Khôn nói: “Tội danh của tôi là xúi giục học sinh theo đuổi tư bản chủ nghĩa.”



Ông thoáng giải thích, nói một cách khác, vốn là khích lệ học sinh học tập thật tốt, lấy học tập làm chủ, không nên sa vào làm chính trị cùng bệnh hình thức. Ông và vài giáo viên khác, lãnh đạo trường học có nghiên cứu học vấn về phương diện xung đột, ví dụ như ông đề cao quốc học, muốn bọn nhỏ học thêm ngoại ngữ, đã bị phê bình vì muốn phục hồi, muốn đi theo tư bản chủ nghĩa. Ở lúc ấy đây là tội danh rất lớn, có thể bị đánh tội phản cách mạng.



Hàn Thanh Tùng yên lặng nhìn ông: “Thầy Phạm, xin hỏi, thầy có phải là người viết mấy chữ Đồng chí Tưởng Giới Thạch thân ái này hay không?”



Khuôn mặt Phạm Nghị Khôn liền biến sắc, lắc đầu thở dài, dường như là vết nhơ không biết nên giải thích như thế nào.



Hàn Thanh Tùng: “Đó chính là đã từng viết qua.”



Thần sắc Phạm Nghị Khôn nhất thời có chút kích động: “Bình tĩnh mà xem xét, cho dù tôi viết mấy chữ này cũng không thể coi là phản cách mạng. Trên chiến trường vốn chính là thắng làm vua thua làm giặc. Còn nữa, ban đầu quân đoàn Hồng Quân tiến vào thành, tất cả mọi người chuẩn bị cờ hai mặt, buổi sáng mặt trái, buổi chiều mặt phải, hầu như đều như vậy, chẳng lẽ người người đều có tội?”



Hàn Thanh Tùng ra hiệu ông tĩnh táo: “Thầy Phạm nói mình biết sai lại không sai, giải thích thế nào?”



Phạm Nghị Khôn: “Được rồi, tôi đã sớm nhận tội, tôi có sai có tội. Bây giờ mỗi tuần còn viết tài liệu kiểm tra, nếu như công xã cần phê đấu (*công khai xử lý tội lỗi) điển hình, cứ bắt tôi đi, tôi cũng không phản kháng.”



Có đôi khi thời điểm mở đại hội phê đấu, ở trên đài thoạt nhìn rất nhục nhã, nhưng thật ra khi xuống mọi người lại đối với ông khách khí, còn nói cực khổ cực khổ, chẳng qua là cần xuất phát tự mở họp, cũng không có nghĩa là thái độ hằng ngày.



Dù sao tất cả mọi người đều là tình người của xã hội, trừ phi đánh máu gà mất hết tính người, bình thường cũng không bắt ai phê đấu nghiêm khắc như thế cả.



“Thầy Phạm hiểu lầm. Tôi chỉ đúng rồi tháo gỡ tình huống này thôi. Quấy rầy.” Hàn Thanh Tùng thấy tâm tình ông kích động như thế, nên ngưng nói chuyện phiếm, thông qua hồ sơ nói chuyện với nhau, anh cảm giác thầy Phạm không có vấn đề quá lớn.



Lúc này một cô gái yểu điệu từ bên ngoài bức tường đến đây, trong giọng nói mềm mại mang theo giòn tan nói: “Chú Phạm, con hái được một ít táo xanh đến đây, chua chua ngọt ngọt ăn ngon vô cùng, con đem đến cho chú mấy trái.”



Vừa nghe giọng nói này, Trương Hắc Lư liền kích động, bĩu môi ra hiệu cho La Hải Thành.



Hàn Thanh Tùng và La Hải Thành liền đưa mắt nhìn sang cô gái đó.



Người nhìn không rõ tuổi, nói ba mươi cũng giống, nói hai mươi cũng không kém, cô mặc áo dài quần dài màu vàng thô ráp, tóc ngắn ngang tai, cho dù trang phục quê mùa cũng không che dấu được vẻ đẹp quyến rũ của cô gái đó. Hơn nữa lúc cô gái khẽ nghiêng đầu nhìn sang bọn họ, sóng mắt kia mềm mại đáng yêu như nước, rồi lại mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng xem xét, mơ hồ khôn khéo.



La Hải Thành chỉ cảm thấy tâm thoáng đông một phát, không bị khống chế giống như ống thoát nước chảy ào ra, cách một khoảng cách cậu ta vẫn có thế nhìn thấy lông mi vểnh lên của cô gái kia, bên dưới là đôi mắt câu hồn!



Thật con mẹ nó là làn điệu tư bản chủ nghĩa.



“A, chú Phạm, chú có khách à, con đi trước… ai cha…” lúc cô xoay người, quả táo trong tay bị rớt hết một quả, nhanh như chớp lăn đến chỗ Hàn Thanh Tùng.



Cô lập tức xoay người trở lại, nhíu mày, oán trách nhìn quả táo kia, vẻ mặt đáng tiếc không thôi. Cô khẽ cúi đầu như vậy, nhẹ nhàng cắn môi, sóng mắt lại nghiêng đến phía trên hiện rõ thần thái, đàn ông bình thường nhìn thấy thật đúng là không chống đỡ được.



La Hải Thành theo bản năng nhìn qua Hàn Thanh Tùng.



Hàn Thanh Tùng lại nhìn La Hải Thành.



Trong mắt La Hải Thành toát ra câu hỏi, Hàn cục, lại để tôi làm gì? Để cho tôi tránh sao? Cậu ta vô ý thức muốn nhấc bước rời đi.



Hàn Thanh Tùng: “......” Lúc nào lại ngu xuẩn như vậy!



Anh lại quay đầu tạm biệt Phạm Nghị Khôn, sau đó đi ra ngoài.



La Hải Thành cùng Trương Hắc Lư vội vàng đuổi theo.



Cô gái kia nhìn Hàn Thanh Tùng đang đi về phía cô, lập tức nghiêng người qua một chút, dáng vẻ cô yểu điệu, yếu ớt mong manh, càng lộ ra eo nhỏ một tay nắm không hết.



Cô khẽ ngẩng đầu, dùng đuôi mắt liếc nhìn về phía hắn, góc độ này càng khiến cô mềm mại đáng yêu mang theo một loại khiêu khách không cách nào diễn tả được bằng lời, rất nhiều đàn ông muốn tiến đến chinh phục.



Nhưng ánh mắt Hàn Thanh Tùng nhìn thẳng đi qua, nói với La Hải Thành: “Trở về thẩm tra Tần Tại Hương kia, xem thử tình huống của cô ta là thế nào. Phái Tẩu Tư này có đôi khi móc nối với phản cách mạng.”



Tần Tại Hương: “......” Mẹ hắn mới là kẻ phản cách mạng! Bụng dạ xấu, mắt mù, đàn ông xấu xa! Đen không chết được anh!