Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 83 : Mãn nguyện & hạnh phúc

Ngày đăng: 22:23 27/06/20


Edit: Trang Nguyễn



Beta: Sakura



Chuông vào học vang lên, vừa nói sắp bắt đầu thi, lập tức bọn nhỏ khẩn trương lên.



Hàn Thanh Bình và mấy thầy cô phát bài thi dựa vào phân chia các lớp, Tiểu Vượng là lớp một, Tam Vượng lớp hai, Mạch Tuệ và Nhị Vượng là lớp ba, Đại Vượng là lớp bốn —— nếu như bài thi qua được 50 điểm thì đúng như vậy.



Sau khi nhận được bài thi, Đại Vượng ổn định tinh thần trước, trong đầu nó lướt qua gương mặt Lâm Lam mỉm cười dửng dưng, dường như cô đang nói: “Con cả, không có gì phải sợ, nên học mẹ đều tổng kết cho con cả rồi, mẹ tin tưởng vào con!”



Nó ổn định tâm tình, sau đó cầm bút bắt đầu viết đáp án.



Bỗng nhiên Hàn Thanh Bình chuyên chú quan sát nó, liền nhìn thấy Đại Vượng ngồi thẳng tắp ở chỗ đó, rũ mắt nhìn bài thi, mặt không chút thay đổi, cũng không biết nó đang nghĩ gì.



Sẽ không phải không biết làm chứ? Chẳng lẽ cảm thấy bài thi khó quá nên tức giận?



Mặc dù bọn họ biết nghỉ hè Đại Vượng học rất chăm chỉ nhưng dù sao thời gian quá ngắn, chỉ có một tháng thì học được cái gì? Ít nhất cũng phải nửa năm.



Hai người trao đổi ánh mắt, Hàn Thanh Bình lén lút đi đến gần Đại Vượng, phát hiện Đại Vượng đã cầm bút máy viết vèo vèo.



Cho dù có làm được hay không, có thể viết chính là hiện tượng tốt, một chữ không viết, thế thì nói rõ là không biết làm đây.



Bởi vì bên trong ba gian nhà lớn có khá nhiều học sinh, cho nên khó tránh khỏi ồn ào, có học sinh lại kháng nghị.



Đại Vượng cũng không vì thế mà thay đổi, dù sao lúc ở nhà cho dù Tam Vượng ở bên ngoài la hét thì nó vẫn có thể đọc sách viết rào rào, bây giờ cũng không có áp lực gì.



Chờ Đại Vượng làm xong bài thi, tỏ ý với thầy muốn nộp bài thi.



Hàn Thanh Bình: “Bạn học Đại Vượng, phải kiểm tra thật kỹ.”



Đại Vượng: “Đã kiểm tra kỹ, không bỏ sót đâu ạ.”



Hàn Thanh Bình: tuổi còn nhỏ, mà đã hiểu thấu như vậy.



Anh nhìn vẫn chưa đến giờ, cầm bút đỏ thẳng tắp bắt đầu chấm bài, bởi vì đề bài mình vô cùng quen thuộc, Hàn Thanh Bình nhìn rất nhanh.



Ngữ văn là viết văn, có điều số chữ không nhiều lắm, chỉ cần ba trăm đến năm trăm chữ, hơn nữa nội dung vô cùng đơn giản, dù sao cũng chỉ là tiểu học mà thôi.



Rất nhanh đã có điểm số.



Hàn Thanh Bình có chút không dám tin, lại kiểm tra lại một lần, lại có thể là… 87 điểm? Đây là anh cảm thấy viết văn viết quá mức nghiêm túc nên cho điểm số bình thường đấy.



Cái này...... Có phải mình quá đồng tình với đứa bé này nên ra đề đơn giản hay không?



Đã nói năm mươi điểm là được, làm sao thi được 87 điểm rồi?



Mặc dù biết nghỉ hè Đại Vượng tiến bộ nhiều nhưng cũng không ngờ lại tốt như thế. Dù sao nó chỉ học xong lớp một, bây giờ thi chính là dề bài của lớp ba đấy.



Anh lại xem mấy bài của bọn trẻ năm lớp ba thi lên lớp bốn khác, nhìn một chút, thê thảm không nỡ nhìn mà!!!



Các em… những học sinh này vẫn đường đường chính chính học từ năm lớp một đi lên, còn không bằng bạn học Đại Vượng  người ta chưa bao giờ đi học… các em..... Thật làm thầy tức chết mà.



Thi xong ngữ văn rồi thi toán học, tốc độ làm bài của Đại Vượng càng nhanh.



Cuối cùng chấm điểm bài thi, toán học được 95 điểm.



Mấy thầy cô cũng nghi ngờ có phải ra đề bài dễ quá hay không, sau đó lại hoài nghi có phải Đại Vượng đoán đúng đề thi rồi không?



Bọn họ tò mò nhìn Đại Vượng, Đại Vượng vẫn như cũ không có vẻ mặt gì, thật giống như không có gì hơn cái này, không có chuyện gì lớn.



Các thầy cô liên tiếp gật đầu: “Đứa nhỏ này, bảo trì bình thản, là người làm được chuyện lớn.”



Đã chấm điểm xong, thầy giáo trả bài thi cho Đại Vượng: “Đem về cho mẹ em xem đi.”



Buổi sáng tết Trung thu thi, xế chiều được cho nghỉ.



Mạch Tuệ và Nhị Vượng rất quan tâm: “Anh cả, có qua không?”



“Ha ha ha...... Tam Vượng thúi, em đừng có ăn nữa!” Mạch Tuệ dậm chân cười đến đau bụng, Nhị Vượng cũng cười không ngừng, đem đầu gác lên vai Mạch Tuệ, cười đến sốc cả hông. Lâm Lam cũng cười một tay vịn cái bàn, một tay xoa bụng: “Anh Ba nhỏ lừa đảo, con… con muốn làm mọi người chết cười để độc chiếm nồi gà này đúng không?”



Đại Vượng ngồi đối diện đã không nhịn được, khóe miệng đều toét ra để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, giơ tay lên gõ lên đầu Tam Vượng vẫn đang gặm thịt gà say sưa.



Nắm tay Hàn Thanh Tùng ngăn chặn ở môi, cười đến đầu vai run rẩy, ánh mắt đen láy nhìn Lâm Lam ngồi đối diện. Bộ dáng cô ôm bụng cười to, cùng bọn nhỏ độc nhất vô nhị, làm cho anh cảm thấy vô cùng tốt đẹp.



Tiểu Vượng còn nhỏ, có một số việc không hiểu, cho nên không hiểu sao anh ba nhỏ lại cười. Bé nhìn mọi người cười ngã trái ngã phải, anh ba nhỏ thì vùi đầu ăn ngon lành, bé lập tức nói: “Anh ba nhỏ, anh thật gian xảo, làm mọi người cười đến đau bụng, một mình anh ăn.”



Bé vội vàng gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Lâm Lam: “Mẹ, con chiếm cho mẹ này.”



Lâm Lam gắp lại vào trong chén của bé: “Ngoan quá, mau ăn đi, vẫn còn một bồn lớn đây này, mẹ cũng có ăn.”



Lúc này gà khác hẳn gà tiêm hóc môn kích thích sau này, luộc ra một lớp dầu vàng óng, chẳng những thịt gà vô cùng ngon, da gà cũng vô cùng đàn hồi, từng miếng thịt hầm vừa cuộn lại, ăn vừa thơm lại vừa dòn, thật sự là mỹ vị.



Lâm Lam để bọn nhỏ cứ ăn thả ga, quanh năm suốt tháng chỉ có hai lần ăn gà, cô muốn cho bọn nhỏ ăn thỏa thích.



Bọn nhỏ mỗi người ăn đến bụng căng tròn, nhao nhao ôm bụng đi bộ quanh sân tiêu thực. Ăn quá no, Lâm Lam còn chuẩn bị bánh Trung thu, quả táo đều không có người đến ăn.



Trời mùa thu không dễ tìm ve với rùa, ngoại trừ nghe radio, cũng không có thú vị gì khác, Đại Vượng lên lớp được như ý nguyện cũng không còn tâm sự, liền dẫn em trai em gái đi đến đội sản xuất lột vỏ ngô kiếm công điểm.



Ban ngày tết Trung thu ngày ngắn, lúc ăn cơm trời còn sáng, chờ ăn xong đã ánh sáng đã mờ mờ rồi. Lâm Lam mở đèn bão lên, giắt trên khung cửa chiếu sáng cho Hàn Thanh Tùng.



Trên bàn, món ăn ăn không còn bao nhiêu, có điều thịt gà vẫn còn thừa lại một ít, Lâm Lam gắp vào trong chén bưng cho Hàn Thanh Tùng: “Anh  ba ăn nhiều một chút, bồi bổ cho thật tốt.”



Hàn Thanh Tùng ra hiệu cô đến gần, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình để cô ngồi xuống đây.



Mười lăm trăng vừa sáng lại vừa tròn, lúc này còn chưa lên đến giữa bầu trời, treo trên ngọn cây ở phía đông, giống như thiếu nữ thẹn thùng đang rình xem thế giới con người.



Dưới ánh trang, gương mặt cô như phát ra ánh sáng thuần khiết, thấy vậy làm cho lòng của anh cũng nhộn nhào giống như ánh trăng.



Anh lặng lẽ nắm tay cô, lại vẫn như cũ đứng đắn ăn cơm. Nhớ lại tết trung thu năm ngoái, dường như cách rất xa.



Ăn cơm xong hai người dọn dẹp hết, chờ bọn nhỏ trở về, Lâm Lam bảo Mạch Tuệ cùng đi tắm với cô. Năm nay có phòng tắm, việc tắm rửa dễ dàng rất nhiều, sau khi ăn cơm tối rồi nấu nước, hai mẹ con cũng có thể đi tắm.



Trời lạnh Lâm Lam tắm cùng Mạch Tuệ, còn có thể chà xát đấm bóp lưng cho nhau, sau khi tắm xong thì lau khô người mặc áo sơ mi vào, rồi khoác thêm chiếc áo bông, một mạch xông vào giường gạch, lại gặm táo hoặc quả lựu, cũng rất thoải mái.



Lâm Lam tắm rửa xong liền lên giường, dùng khăn lau khô đầu tóc, lúc này không có máy sấy, tóc không nhanh khô được. Bình thường buổi trưa cô đều  gội đầu, trời nóng hầm hập lập tức mát mẻ. Chẳng qua bây giờ là lúc thu hoạch vụ thu phải xuống ruộng, đi một chuyến đầu và mặt đầy đất, cho dù buổi sáng đã gội qua nhưng đến tối không gội lại thì vẫn ngứa ngáy khó chịu, cũng may cô giữ nguyên một đầu tóc ngắn.



Hàn Thanh Tùng tắm xong đi vào, tùy tiện lấy khăn lau lên tóc hai cái, tóc anh ngắn, trên người nhiệt độ cao, nên cũng nhanh khô.



Lâm Lam nằm ở trên đệm giường, đầu gối lên đùi hắn, để anh giúp lau khô tóc, chỉ c cho anh hỗ trợ xức đầu tóc, chỉ chốc lát cơn buồn ngủ đã dâng lên.



Vừa muốn ngủ, lại bị anh hôn tỉnh.



“Còn chưa lau khô, ngủ coi chừng bị cảm.” Từng ngón tay thon dài của anh chải tóc cho cô, mang đến cảm giác tê dại.



Bởi vì trên giường gạch đã được đốt nóng, hong đến mức Lâm Lam cũng nóng hầm hập, trong thân thể dâng lên luồng nhiệt khí, làm cho gương mặt tuyết trắng của cô dần trở nên xinh đẹp động lòng người.



Hàn Thanh Tùng nhìn cô không chớp mắt.



Lâm Lam bị anh nhìn đến mắc cỡ, giận dỗi liếc hắn: “Vợ chồng già còn nhìn cái gì, cũng không phải là không biết.”



Anh đưa tay nắm lấy cằm của cô, không để cô tránh khỏi tầm mắt của mình: “Đẹp mắt, anh thích.” Giọng nói của anh càng trở nên trầm thấp từ tính, mang theo thật sâu  khát vọng.



Lâm Lam cảm giác anh muốn hôn xuống, cười bám lấy bàn tay hắn: “Tránh ra, để em nhìn anh một chút.”



Hàn Thanh Tùng đã hôn lên môi của cô, khàn khàn nói: “Anh ngượng.”



Anh hôn xuống đáy tai của cô, bàn tay to không nhẹ không nặng vuốt ve sau lưng của cô, vết chai trong lồng bàn tay cọ xát da thịt của cô, như có dòng  điện chạy qua, khiến cô khẽ run lên.



......



......



Qua mấy ngày, gió thu đến gần, Lâm Lam chuẩn bị tranh thủ may áo bông.



Sáng sớm này cô đối với việc Hàn Thanh Tùng thổi còi ra tập thể dục buổi sáng nói: “Trời lạnh, buổi sáng đừng đi bơi sớm quá, tránh đông lạnh bọn nhỏ.”



Hàn Thanh Tùng: “Tiểu Vượng miễn, ba thằng nhóc kia vẫn tiếp tục.” Không phải thích trời lạnh xuống nước sao, bây giờ trời còn chưa lạnh lắm mà.



Đại Vượng cũng không sao cả, Tam Vượng có chút kích động, sắc mặt Nhị Vượng đều thay đổi.



Má ơi, đây là mùa đông cũng bắt bọn nó xuống sông sao? Con ngỗng trắng đều bị đông lạnh run rẩy núp ở trong ổ rồi kìa.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  Lâm Lam: Ba lừa đảo, con ăn gà còn đùa  giỡn như vậy, mẹ quyết định phát giải thưởng Oscar tượng người bằng đồng nhỏ cho con.



Tam Vượng: Mẹ, đừng lừa con ngốc, nhà ai mà có tượng người bằng đồng, không bằng cho con mấy đồng mua kẹo đi?