Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 85 : Uất ức

Ngày đăng: 22:23 27/06/20


Edit: Trang Nguyễn



Beta: Sakura



Nghe lời Lâm Lam nói… trong thoáng chốc Yến Yến như tỉnh ngộ, cô bé bùng nổ, chỉ vào Lưu Văn Hổ mắng: “Trước kia cả ngày ông đều muốn lợi dụng nhà tôi, nói lương thực không đủ ăn, đến nhà tôi ăn cơm mượn lương thực. Cha tôi là người thành thật, không tin ông đến lợi dụng, còn nói anh em ruột phải giúp đỡ lẫn nhau. Cha muốn giúp đỡ ông, thế mà ông giúp đỡ cha tôi như vậy, ông… là người cặn bã, đồ lang tâm cẩu phế!”



“Ông đừng hòng chiếm nhà tôi, đừng nghĩ muốn chia tiền nhà tôi, tôi và mẹ tôi còn có em trai tôi còn chưa có chết đâu, các người mơ tưởng ăn tuyệt hậu, chúng ta không phải tuyệt hậu!”



Yến Yến vừa nói vừa khóc, cô bé cảm thấy trong cơ thể có một luồng dũng khí xưa nay chưa từng có xông lên, cô bé không muốn mặc người định đoạt, không muốn giống như giẻ lau bị người ném đi!



Đây là nhà của cô bé!



Cô bé đảo mắt tìm người cô kia trong đám người, ngay cả bà ta cũng mắng luôn, kết quả cô của cô bé sau khi bi đánh đã xám xịt chạy mất. Chuyện như vậy, nếu như người trong nhà ăn tuyệt hậu, anh chị em đều đến, nhưng nếu có người trong thôn làm chỗ dựa, cho dù là chị em cũng không tính là gì.



Lâm Lam dẫn đầu vỗ tay.



Có người hô: “Chửi giỏi lắm, người cặn bã như thế mắng không chết lão ta! Dùng sức mắng, trở lại chúng ta còn giúp cháu đánh cho họ một trận!”



“Đúng, nhìn lão chủ chứa còn dám đánh người, dám động thủ lần nữa chúng ta cùng nhau đánh bà ta!”



Yến Yến lên án một trận như vậy khiến cả nhà Lưu Văn Hổ đều bị dọa, bọn họ vừa tức vừa vội.



Lưu Văn Hổ gầm lên với Ngô Thải Tiên: “Em dâu, ngày thường tôi đối xử với vợ chồng cô thế nào? Cô cứ như vậy báo đáp chúng tôi? Làm sao cô có thể để con gái ngoan của cô vu hãm người tốt như vậy? Cô còn muốn làm người nhà họ Lưu chúng tôi, cô sờ lương tâm của cô mà nói. Con gái ngoan của cô nói khó nghe như thế, cái gì ăn tuyệt hậu? Tôi và con cô còn ở đây, ở đâu mà tuyệt hậu?”



Trời sinh tính tình của Ngô Thải Tiên hèn yếu, cảm thấy Lưu Văn Hổ ra oai uy hiếp cô, cô lại muốn dàn xếp ổn thỏa. Dù sao anh chồng đáng sợ như thế, đoán chừng cũng không dám quấy rầy cô nữa, cũng không dám muốn chiếm lấy gia nghiệp nữa.



Cô thoáng do dự muốn đáp ứng.



Yến Yến hô: “Một nhà các người đang đợi cha tôi tắt thở, các người cướp đồ, buộc mẹ tôi giao chìa khóa, ông còn không biết xấu hổ nói ra lời này? Không phải mới vừa rồi còn buộc mẹ tôi đưa chìa khóa sao? Không phải ông và cô tôi đánh giau giành đồ à? ”



Ngô Thải Tiên bị con gái quấy rầy một lúc, lại không nói nên lời, chỉ cúi đầu gạt lệ.



Lâm Lam nhìn Yến Yến như thế, cũng thầm khen một tiếng, trước kia thấy cô bé sợ hãi yếu hèn, không giống nữ chính, lúc này xem ra thật đúng là nữ chính rồi.



Lâm Lam nhìn về phía đại đội trưởng: “Đội trưởng, không phải bên sông có nhà họ Tiết là thợ mộc chuyên làm quan tài sao, gom góp gỗ ở trong nhà giúp bọn họ lo liệu một chút đi.”



Thật sự mẹ góa con côi rất đáng thương, hơn nữa còn là người cùng một thôn, có thể giúp đỡ một tay thì giúp.



Đại đội trưởng lại hò hét với mấy người, xem trong nhà Lưu Nhị Hổ có gỗ  thích hợp không, không có thì được sự đồng ý của Ngô Thải Tiên gỡ hai cánh cửa phòng, lại thêm mấy tấm gỗ loạn thất  bát tao, gom góp lại cũng có thể đóng được chiếc quan tài mỏng.



Ngô Thải Tiên lại vội vàng đi lấy tiền nhờ người hỗ trợ thu xếp, cô lại bận rộn cảm ơn Lâm Lam, thật lòng thật dạ.



Nếu không có Lâm Lam ra tay giúp đỡ, những người khác chỉ biết đứng xem náo nhiệt, tuyệt đối sẽ không nói lời công bằng, cho dù cán bộ đại đội cũng sẽ không quản. Hiện tại đoán chừng đồ đạc trong nhà đã bị lấy sạch, hai ngày nữa mình và các con cũng không có gì mà ăn, chỉ đành phải nghĩ cách tái giá hoặc ủy thân cho tên khốn Lưu Văn Hổ kia.



Mặc dù cô nhu nhược, nhưng cũng không phải kẻ hồ đồ, biết Lâm Lam chủ động đứng ra nói chuyện, những người khác mới hưởng ứng theo cô, cán bộ đại đội mới làm chỗ dựa cho cô.



Hơn nữa cô cũng biết, một khi có đại đội làm chỗ dựa, mình mới có hy vọng giữ gìn được căn nhà, nuôi lớn con gái và con trai.



“Cảm ơn cô, đội trưởng Lâm.” Bây giờ Lâm Lam là đội trưởng đội tuyên truyền, người lớn gọi cô ấy là đội trưởng, bọn nhỏ thích gọi cô ấy là cô Lâm.



Lâm Lam: “Đây không phải là đều là bà con hàng xóm sao, giúp đỡ một tay là việc nên làm.”



Cô cũng không ở đây ngây ngốc nhiều, thấy có cán bộ đại đội ra  mặt làm chỗ dựa, nói vậy người khác cũng không dám lại bắt nạt mẹ góa con côi, nên cô đi về trước.



Cô vừa nghiêng thì nhìn thấy Thải Hoa trong đám người, kỳ quái cô bé này và Yến Yến vẫn luôn như hình với bóng, trước đó lại không nhìn thấy cô bé này.



Nghe nói bây giờ hai người cùng đi học, xem ra Yến Yến xin nghỉ để chăm sóc cha, Thải Hoa một mình đi học, lúc này vừa lúc tan học trở về.



Thấy Lâm Lam nhìn mình, Thải Hoa vừa dựng thẳng ngón tay cái với cô.



Lâm Lam cũng không nghĩ nhiều, xem thời gian đã trễ, bọn nhỏ tan học về nhà không thấy mình chắc sẽ lo lắng lắm đây.



Ai biết mới vừa đi hai bước, Đại Thương đứng sau lưng đã nghiến răng nghiến lợi mắng Lâm Lam: “Người đàn bà xấu xa, bà xen vào việc của người khác, tốt nhất cẩn thận một chút, tránh ngày nào đó không biết chết như thế nào!”



Nó đè thấp giọng nói nên người khác không nghe rõ nó nói gì, nhưng thính lực Lâm Lam lại nghe được.



Cô quay đầu muốn mắng trả thì lại nghe “Bốp!” một tiếng, không nhìn thấy thứ gì chỉ thấy Đại Thương la thảm một tiếng, che miệng bắt đầu gào thét, rất nhanh giữa kẽ tay có máu chảy ra.



Lúc này Đại Vượng từ trong đám người đi đến, đi lên cho Đại Thương một cước, đạp nó ngã nhào xuống mặt đất, đau đến không la ra tiếng nổi.



Đại Vượng một cước dẫm ở trên ngực Đại Thương khiến nó không thể động đậy, lạnh lùng nói: “Đến, nói cho tao nghe một chút mày muốn chết như thế nào!”