Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 9 : Đánh nhau

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Edit: Tiana



Beta: Tiểu Tuyền



Đại Vượng mặc dù nhỏ hơn những đứa bé khác hai đến ba tuổi, nhưng hiện tại mặt không đổi sắc lao vào ôm đấy đối phương mà đánh đấm. Rất nhanh chóng cậu nhóc đã đạp cho đối phương té lăn trên mặt đất, xung quanh vang lên tiếng reo hò. Ngay sau đó, cậu nhóc bị thằng nhóc lớn kia cưỡi ở trên người, vẻ mặt đắc ý:



“Thằng nhóc thúi, đã phục tao chưa?”



Đại Vượng nào chịu phục, cậu nhóc còn chẳng rên rỉ lấy một tiếng mà đang âm thầm tính toán xem làm thế nào để đè được đối phương xuống. Quả thực eo ếch của cậu nhóc dùng sức, hai tay nắm chặt lấy bả vai đối phương kéo mạnh một cái, thằng nhóc lớn kia lăn xuống, Đại Vượng thừa cơ cưỡi lên trên, hai đầu gối ghì xuống trụ giữ hai cánh tay, còn đôi tay thì nắm tai đối phương mà kéo:



“Đã phục hay chưa?”



“AAAAAAA! Đau chết mất” – thằng nhóc lớn đau phát khóc, hai chân đạp loạn hòng đẩy Đại Vượng xuống – “Đau quá, Hàn Đại Vượng, mày dám đánh tao, có tin tao mách bố với anh tao tới đánh mày không hả?”



Đại Vượng chẳng thèm để ý, chỉ kéo lỗ tai đối phương không tha, lạnh giọng quát liên tục: “Có phục hay không? Phục không hả? Nếu phục thì nói mau”.



“Ai da, phục, phục mà….nhẹ tay một chút”


Bà Hàn cảm thấy phiền muộn phất tay một cái: “Trẻ con biết cái gì, đi chơi đi”. Nhắc tới gửi tiền, bà bấm đầu ngón tay đếm đếm một chút rồi tự nhủ: “Lạ nhỉ, hôm nay đã là ngày mười tám mười chín, tiền của thằng ba đáng lẽ phải gửi về rồi, làm sao người đưa thư còn không gửi tới nhỉ?”



Mặc dù tiền tháng hàng năm đều gửi tầm này, nhưng mà bộ đội nhân viên hậu cần ai cũng bận rộn công việc, nên trễ một hai hôm cũng là bình thường. Dù sao ở nhà chờ gửi tiền về chậm một hai hôm cũng không chết ai. Lâm Lam tỏ vẻ không biết gì hết, tiền gửi về cô đã giấu rất kỹ, thẳng thắn khai nhận là không thể. Dù sao tiền là mấu chốt của mẹ chồng, mà mẹ chồng cô thì thực ra chưa bao giờ là người rộng rãi, cho nên cô cứ giấu tới lúc nào lộ ra thì thôi.



Buổi trưa của hai ngày sau đó……



Người trong xã đi làm về đã thấy bóng dáng đồng phục của người đưa thư, một đám trẻ con đuổi theo xe giao thư của cậu ta, chiếc xe đạp đi về hướng nhà họ Hàn.



Người đưa thư đến cửa thì nói to: “Có bưu phẩm!”



“Ái chà, tiền của mình đã về” – Bà Hàn mừng rỡ cười tít mắt, cũng không quản ngại việc chân mình đau người đang mệt, liền đi chân đất chạy chậm ra ngoài sân, búi tóc sau gáy còn nhảy tưng tưng theo.



“Tiểu Đồng đấy à, danh mục tiền gửi đâu đưa đây cho tôi” – Bà Hàn thở hồng hộc dựa vào cổng, chìa tay cho người đưa thư.



Người đưa thư xem danh sách liền cười nói: “Bà Hàn, lần này không phải gửi bưu phẩm cho bà, mà là cho Lâm Lam. Lâm Lam có ở nhà không?”



“Gì cơ?” – Bà Hàn như nằm mơ hỏi lại. Bà giống như bị một mũi tên nhọn xuyên thấu lồng ngực, cả người không còn chút sức, lảo đảo suýt ngã. Một lúc sau, bà Hàn rít lên: “Ông trời ơi, thằng con bất hiếu này, có vợ liền quên mẹ rồiiiiiiii”.