Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 98 : Bồi đến khóc!

Ngày đăng: 08:34 18/07/20


Edit: Hong Van



Beta: Sakura



Bọn nhỏ tung tăng hoan hô như đám sẻ nhỏ, “Ngao ngao ngao, cha lợi hại!” Mấy đứa Tam Vượng Tiểu Vượng không hề e ngại mà vỗ tay nhảy dựng lên khen ngợi trầm trồ.



Mạch Tuệ kích động đến nỗi bắt được tay của Nhị Vượng và Xảo Xảo, thấy Hàn Thanh Tùng thắng lợi, lập tức nhảy dựng lên.



Đại Vượng còn đang bận rộn tính toán đâu rồi, trong đầu mô phỏng lại cảnh đánh nhau vừa rồi, cho ra một kết luận là mấy người này quá cùi bắp.



Hảo Nam bị ảnh hưởng nên cũng vỗ tay la theo: “Cha lợi hại!”



Trịnh Diệu Tổ:............ Tổ tông lợi hại!



Trong nháy mắt, anh em nhà họ Đường đã gục ra đất.



Anh bảy Đường còn đang ngồi xoạc chân, chẳng những nhức cả bi, mà một cánh tay hoàn toàn không nâng lên nổi. Lúc trước phế đi bàn tay, lúc này phế đi cả cánh tay, rũ cụp xuống không thể khống chế được.



Đường Lão Á:............ Lúc trước ông nghĩ ba đứa này đánh một mình Hàn Thanh Tùng khẳng định là dư dả! Cho nên ông cũng không bảo ngừng, muốn thử một chút. Lúc này ông đã cảm thấy may mắn vì mình không xông lên, cái thân già khọm này không thực hiện được động tác có biên độ lớn như vậy được.



Hàn Thanh Tùng nhìn Lâm Lam một cái, thuận thế nhảylên, vỗ vỗ đất cát trong tay rơi xuống, nói với Đường Lão Á: “Hiện tại có thể nói chuyện rồi sao?”



Đường Lão Á vội vàng chắp tay, “Cục trưởng Hàn thật lợi hại, lão đầu tử bội phục bội phục, sau này Cục trưởng Hàn có vấn đề gì chỉ cần phân phó!”



Hàn Thanh Tùng: “Ở chỗ này tôi không phải là Cục trưởng, lúc tôi Cục trưởng cũng không đến phiên ông nghe phân phó.”



Đường Lão Á: “Vâng, vâng, vâng. Con rể nói đúng.”



Anh cả Đường kéo em bảy của anh ta đứng lên, cánh tay kia còn rũ cụp xuống, đau đến mức anh bảy kia đổ mồ hôi ào ào, chính anh ta cũng không để ý đến đây là cánh tay mà anh ta dùng để đẩy Lâm Lam.



Nhìn nhìn lại anh ba Đường còn đang nằm trên đất, anh bảy Đường cố để nước mắt không chảy ra ngoài, tuyệt đối không thể rơi nước mắt, đó là biểu hiện của sự kinh sợ.



Lần này rốt cục có thể vào nhà nói chuyện rõ ràng.



Anh cả Đường muốn Hàn Thanh Tùng hỗ trợ nắn cánh tay của anh bảy Đường lại, bình thường thì những người thế này đều biết nắn tay lại, nhưng là Hàn Thanh Tùng lại không có ý tứ kia.



Bởi vì anh đang quay đầu nhìn vợ mình rồi, Lâm Lam nhìn về phía anh với đôi mắt cong cong như vầng trăng, len lén thả một trái tim.



Anh có chút không rõ cô đưa tư thế tay giống như đếm tiền này là có ý gì, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội lừa bịp ít tiền từ chỗ ông Đường? Anh bước đi đến trước mặt cô, nắm chặt tay cô.



Lâm Lam giúp anh lau lau phần trán vốn không có mồ hôi, chủ yếu là trên tóc dính chút tro bụi, dễ dàng rơi vào mắt.



Lúc này ánh mắt của ông Lâm nhìn Hàn Thanh Tùng cũng nóng bỏng và tràn đầy sùng bái giống như Trịnh Diệu Tổ, bà Lâm lại càng là mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa ý, bất mãn của những năm trước đây cũng tan thành mây khói.



Vào nhà chính phân chủ khách mà ngồi xuống, ghế lớn ghế nhỏ đều được dời qua, sân nhà chật ních người.



Lâm Lam vốn là chính là muốn giúp đỡ chị ba đòi lại công bằng, chuyện bị tố cáo không phải là chuyện nhỏ, nhà mình có thể nói không cần, nhưng là đối với  bên tố cáo thì cần phải hung hăng cho chút màu sắc để nhìn xem một chút, để cho bọn họ không dám tái phạm mới được.



Cô lại đề cập đến vấn đề này một lần nữa.



Đường Lão Á nhìn Lâm Lam, hiền hòa nói: “Con gái à, chuyện này chú thật không biết. Con nhìn xem nhà họ Đường chú chỉ biết giết heo trồng trọt, dệt vải cũng để tự mình mặc thôi, bọn chú cũng không kinh doanh buôn bán a, nói nhà chú tố cáo việc buôn bán của các con là sao?”



Ông ấy là điển hình người có khuôn mặt dữ tợn, cho dù có hòa hòa khí khí thì trông cũng rất hung dữ không giống người tốt, có thể hù dọa trẻ con khóc thét lên.



Lâm Lam nhìn ông không giống nói dối, “Vậy thì nhà thông gia nên hỏi cho rõ con gái của mình, bên chúng con có nhân chứng đó.”



Đường Lão Á quay đầu nhìn con cả của mình, “Con bé này nói gì tao nghe không hiểu? Rốt cuộc là có chuyện gì? Mày có biết không?”



Anh cả Đường chỉ biết một chút chuyện lúc ấy, nhưng anh không dám nói a, đó là chuyện mà mẹ và em gái làm ra, còn có vợ của em hai nữa, anh ta liếc liếc em hai một cái.



Nhưng anh hai Đường lại không biết, mặc dù là vợ của anh ta làm, nhưng trong nhà nhiều anh em nhiều con dâu, trừ việc buổi tối lên giường ngủ với vợ, ban ngày anh ta cũng không tham gia náo nhiệt với đám nữ nhân trong nhà a.



Nguyên một đám người nhìn nhau, anh bảy Đường với cánh tay rũ cụp xuống đang nghiêm mặt, anh ba thì nằm trên mặt đất không biết gì.



Lâm Mai cho là bọn họ giả bộ, cho nên nói đến bà Trương kia, “Nói là một biểu cô nhà bên nhà chị dâu của con gái các người, nói vậy chính các người cũng biết chứ, đại đội chúng tôi bắt được bà ấy, giấy trắng mực đen ấn tay, cái này cũng không giả, không tin chính các ngươi hỏi một chút.”



Đường Lão Á nhìn thấy mấy đứa con trai, “Bà Trương là biểu cô nhà nào hả? Sao tao không biết?”





“Con xem như vậy, hiện tại chú thanh toán hết, con có thể......”



Lâm Lam hiểu ngay: “Chú Đường là người sảng khoái, hiện tại giao toàn bộ thì tính chiết khấu cho chú, chỉ cần giao 160.”



Nếu ông ấy đã có thành ý, Lâm Lam tự nhiên cũng nể tình.



Quả nhiên, ông Đường thật cao hứng, ông nhìn về phía bà Đường, “Như thế nào, bà còn giả vờ không biết gì hả?”



Bà Đường run lên, che mặt khóc, “Nhìn tôi làm gì, tôi không có tiền.”



Đường Lão Á hừ một tiếng, nói với con cả: “Mày về nhà lấy tiền đi, trong tủ treo quần áo lớn ở trong nhà có một cái rương nhỏ, bên trong có chút tiền, mày đi cầm một trăm sáu đến bồi thường cho nhà người ta.”



“Ông à, không được  ——” Bà Đường gào khóc la lên, “Ông không thể làm vậy được, đó là tôi tân tân khổ khổ dành dụm cả đời......” Đó là tiền riêng do bà tiết kiệm chỗ này một chút chỗ kia một chút, tự mình tích lũy.



Đường Lão Á tức giận nói: “Trong nhà có khó khăn, bà cứ tiếp tục giữ tiền làm gì? Còn không phải là cho tôi và mấy đứa con trai kiếm sao?”



Bà Đường nhào đến muốn ngăn con cả, tốc độ cũng không đủ, thoáng cái đã ngã trên mặt đất, bà lại bắt đầu nằm úp sấp trên mặt đất khóc lóc, tuyệt không giữ thể diện.



Anh hai Đường vội vàng đỡ lấy bà, “Mẹ……. mẹ.”



Đường Lão Á: “Đừng đỡ bà ấy, đồ gây họa, cả ngày cứ trộn lẫn với mấy người phụ nữ không đứng đắn. Tam cô lục bà, có thể là người tốt sao? Sau này bà cứ ở yên trong nhà cho tôi, không phải là bà tin Phật, ăn chay niệm Phật sao? Bà cứ tiếp tục niệm Phật đi, thất đại cô bát đại di, không một ai được đến cửa nữa. Trở về cho mấy đứa con trai ra riêng, để cho con trai con dâu tự sống với nhau, bà cũng đừng cả ngày làm phiền chúng nó nữa!”



Bà Đường ngao một tiếng, lại bắt đầu hít thở, vuốt ngực muốn ngất đi.



Bà Lâm nhanh chóng vuốt vuốt lưng giúp bà ấy hít thở sâu, bấm ấn huyệt nhân trung.



Bà Đường nắm chặt lấy tay bà Lâm, hung hăng nhìn chằm chằm bà ấy, “Bà, bà, bà thật độc a.”



Bà Lâm nhanh chóng tránh ra.



Bà Đường bắt đầu khóc ô ô, thoạt nhìn rất là đau lòng.



Hai thôn cách nhau khá gần, Lâm gia ở tại phía nam Lâm Gia Truân, Đường gia cũng ở phía sau Đường Gia Tập, cho nên khoảng cách khá gần.



Anh cả Đường nhanh chóng cầm một trăm sáu mươi đồng trở lại, đưa cho Đường Lão Á.



Đường Lão Á trịnh trọng đặt nó lên bàn, “Con gái a, con đếm lại đi.”



Lâm Lam cũng không đếm, cười cười, “Chú à, chú xem xem dì ấy thích dệt vải như vậy, cả ngày rảnh rỗi cũng nhàm chán. Đại đội của chị ba con cũng có địa điểm dệt vải, chú có thể nói với dì ấy, để cho dì ấy sang đó dệt vải đi ạ, đừng nhìn tuổi dì ấy hơi lớn, nhưng kiếm được không ít điểm công đâu!”



“Cô là đồ phụ nữ xấu xa! Sao cô có thể hư hỏng như vậy!” Bà Đường nước mắt ngắt nước mắt dài, bà mới không cần đi làm việc, từ khi gả nhà đến nhà họ Đường thì đã không cần làm việc rồi!



Đường Lão Á suy nghĩ một chút, thật đúng là có lý, bà ấy thích trộn lẫn vào việc làm ăn dệt vải của người ta như vậy, nhất định là thích dệt vải, “Vậy chú sẽ đi hỏi một chút đại đội bên người ta, nếu là được, thì sẽ cho bà ấy đi, dệt vải một năm cũng kiếm được không ít điểm công phụ giúp gia đình!”



Bà Đường oán hận trừng mắt nhìn Lâm Lam một cái.



Lâm Lam cũng không sợ, tùy bà ấy, muốn trừng rơi tròng mắt cũng được. Nếu như làm chuyện xấu mà không bị trừng phạt, chỉ đánh bà Trương, phạt Đường Lão Á, còn bà thì không sao, vậy chẳng phải là bà càng đắc chí hay sao? Nếu như trừng phạt bà, mà trong lòng tôi cón có áy náy, tôi đây không phải người ngu sao?



Rồi lại nói, nếu không phải là nhờ chồng tôi lợi hại, đánh gục tất cả con cháu nhà các người thì các người có thể nhận sai sao?



Đối với loại người chỉ phục tùng bạo lực và cường quyền, thì phải dùng bạo lực và cường quyền chế phục bọn họ.



Lâm Mai thật là bội phục được đến mức không khép miệng được, chính mình tức giận, tức giận xong rồi, thật không nghĩ đến còn có thể trả thù như vậy a?



Đúng vậy, tức giận với Đường Hà Hoa thì có tác dụng gì? Đường Hà Hoa chính là một đứa nhỏ bị chiều hư, giống như em trai Lâm, không làm được cái gì.



Mọi chuyện đều có bóng dáng của mẹ cô ta.



Thu thập bà Đường một trận, để cho cả hai vợ chồng nhà họ Đường cảm thấy đau lòng, đây mới là xử phạt thật sự.



Lâm Mai thật là càng ngày càng bội phục Lan Hoa Hoa a, ánh mắt nhìn em gái cũng từ từ sáng lên, còn nhìn sang Hàn Thanh Tùng vài lần.



Lâm Lam đứng dậy, đưa tay ra với Đường Lão Á, “Chú Đường, như vậy ân oán về chuyện tố cáo, chúng ta dừng tại đây.”



Đường Lão Á đưa tay muốn nắm tay với cô, tỏ vẻ nắm tay giảng hòa.



Hàn Thanh Tùng đẩy Trịnh Diệu Tổ qua, “Anh lên đi.”



Lâm Lam: “......” Anh ba...... Được rồi, em hiểu là anh ghen, nhưng người ta cũng là người lớn tuổi rồi, anh quá nhạy cảm rồi.



Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái, lặng yên tự mình nắm tay cô.



Bên kia Trịnh Diệu Tổ nắm tay giảng hòa với Đường Lão Á, nắm chặt, đau đến mức Trịnh Diệu Tổ nhe răng trợn mắt, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra!



Ông già này, ông không nắm tay cô em vợ của tôi được, nhưng cũng không cần dùng sức biểu đạt bất mãn như vậy đi!