Thập Tam Phân Tử Thần

Chương 16 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


Vừa dứt lời, Ninh Thập Tam cảm thấy phía trước bừng sáng chói lòa, khi hai mắt thích ứng xong, hắn nhận ra mình đang đứng trên một sân thượng rộng rãi, xung quanh gió rít gào, thổi vạt áo tung bay phần phật. Xa xa giữa bóng đêm là vô vàn những ngôi nhà sáng đèn, nhìn xuống một chút, vẫn là bóng tối bao phủ, dòng xe cộ bên dưới chầm chậm nối đuôi nhau, tỏa ra thứ ánh sáng nhạt nhòa yếu ớt, giống như những con đom đóm nhỏ điểm xuyết màn đêm vô tận.



Khoảnh sân rất rộng, nhưng đột nhiên đứng ở nơi cao như thế này, Ninh Thập Tam không kịp chuẩn bị tâm lý, sợ đến nỗi lảo đảo mất thăng bằng. Gió rất lớn, Ninh Thập Tam lo mình sẽ bị cuốn phăng xuống dưới, may mà Icy kịp thời vươn tay ra giữ lấy thắt lưng hắn, đứng cạnh hắn cùng phóng tầm mắt về phía trước.



“Anh hành động mau lẹ thật.”



Còn tưởng sẽ giống như những cánh chim, được thỏa sức bay liệng ngắm bầu trời đêm, chẳng ngờ Icy chưa nói năng gì đã dịch chuyển ngay tới vị trí. Nhưng dù sao nơi đây cũng rất đẹp, có thể ngắm cảnh thành phố rực rỡ mà không mất tiền, vậy nên Ninh Thập Tam bỏ qua cho sự đường đột của Icy, đằng nào ý nghĩ muốn cùng một khối băng tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn của hắn cũng là điều hết sức viển vông.



Ninh Thập Tam nghiêng đầu nhìn Icy, quần áo từ đầu đến chân vẫn đen thuần như cũ, song không hề tạo cảm giác rườm rà. Vóc người Icy rất cân xứng, người ta hay nói người đẹp vì lụa, nhưng Ninh Thập Tam lại cảm thấy trong trường hợp này lụa đẹp vì người thì đúng hơn, ngay cả một bộ cánh giản đơn khoác lên người Icy cũng đem đến cảm giác khác biệt. Nhìn lại bản thân, chỉ có bộ đồ ngủ cực kì tầm thường, chân còn xỏ dép, nếu để cho đám nữ sinh hâm mộ dáng vẻ nhã nhặn của hắn trên công ty thấy được, chắc họ sẽ vỡ mộng hết mất, hơn nữa hắn còn đang đứng cạnh Icy, trông chẳng ăn nhập tí nào.



Gió rất to, Ninh Thập Tam hơi loạng choạng, vì thế liền cởi dép ra đặt trên sân thượng, sau đó ngồi gác chân lên lan can, Icy cũng ngồi xuống cùng hắn, tay vẫn ôm ngang lưng hắn, để hắn không thấy lạnh và sợ. Icy rất kiệm lời, nhưng rất nhiều hành động nhỏ nhặt của Icy biểu lộ sự quan tâm dành cho Ninh Thập Tam, Ninh Thập Tam nghĩ có lẽ đây là điểm hắn thích nhất ở Icy.



Ninh Thập Tam xích lại gần Icy, không nói gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm. Hắn muốn lên nóc nhà cao nhất không phải bộc phát nhất thời, mà vì đó là ước mơ thuở nhỏ khi ngồi ngắm sao cùng với Ninh Hi. Ngày ấy bầu trời không ô nhiễm như bây giờ, có thể thấy rất nhiều chòm tinh tú đẹp đẽ, chỉ tiếc chúng quá xa, không cách nào thấy rõ, nên hắn hi vọng tương lai sẽ có một ngày được đứng trên tầng cao nhất ngắm sao. Không nghĩ mười mấy năm sau, rốt cuộc mong ước này cũng thành hiện thực, chỉ là bầu trời đã thiếu đi rất nhiều vì sao, nhưng bên cạnh lại xuất hiện thêm một người.



Được và mất, giống như chòm Thiên Xứng và Nhân Mã nằm ở hai phía bầu trời, luôn dung hòa lẫn nhau tạo nên trạng thái cân bằng, mà sự cân bằng cả hai chòm sao cùng dốc sức duy trì ấy, liệu có thể coi là hạnh phúc?



“Em điều tra được anh Tống chết là do tự sát.” Ninh Thập Tam lên tiếng, phá tan màn đêm tĩnh mịch.



Icy vốn ít nói, nếu như Ninh Thập Tam không nói câu nào, đại khái bầu không khí giữa bọn họ sẽ luôn trầm lặng như vậy. Có điều Icy lại là người rất biết lắng nghe, khi Ninh Thập Tam hỏi thì trả lời, tuy rằng chỉ vỏn vẹn hai chữ.



“Thật sao?”



Ninh Thập Tam quay sang nhìn Icy, “Lẽ nào anh không biết?”



“Tử thần chỉ phụ trách thu thập linh hồn người chết, còn nguyên nhân chết ra sao, hoàn toàn không liên quan đến tử thần.”



“Ra vậy,” Ninh Thập Tam kể qua loa lí do anh Tống tự sát, không thấy Icy có phản ứng gì, rốt cuộc không nhịn được bảo: “Thật ra, đám các anh sẽ không bao giờ hiểu được thứ tình cảm như thế, hèn chi Lulu bảo tình yêu chính là cảm xúc ngu xuẩn nhất của loài người.”



“Có thể đó là thứ tình cảm ngu xuẩn, nhưng nếu không có nó, sẽ rất cô đơn.”



Giống như một thế giới không có màu sắc, dù có bao la rộng lớn đến mấy, cũng thiếu đi sức sống dồi dào.



“Em hiểu vì sao mình không cứu được anh Tống. Tự sát cũng giống như những cái chết thông thường, tuân theo quy luật tự nhiên, mà em thì chỉ có thể đối đầu với những tai nạn ngoài ý muốn, không thể nào thay đổi quy luật sinh tử thường tình.” Ninh Thập Tam tiếp tục: “Nhưng em nghĩ nếu vì muốn giúp vợ mình, hẳn lúc ra đi anh Tống rất thanh thản, cho nên trong nỗi cô đơn cũng sẽ tồn tại hạnh phúc.”



Icy không nói gì, nhưng hắn hiểu rõ định nghĩa hai chữ người thân. Hắn duỗi ngón tay vẽ vẽ lên lòng bàn tay Ninh Thập Tam, từng chút từng chút một, mười ba nét dần dần hiện ra, tạo thành một chữ Phúc hoàn chỉnh. Icy viết rất thong thả, dường như muốn cẩn thận cảm nhận kì vọng của Ninh Hi khi đặt cho Ninh Thập Tam cái tên này, có lẽ đây chính là cảm giác của người nhà.



“Thập Tam.” Icy nói: “Hôm trước không phải anh cố tình đứng nhìn em bị đánh, tuy rằng lúc đó đúng là anh đang nghĩ tới rất nhiều chuyện.”




Giọng nói Icy lãnh đạm, nhưng Ninh Thập Tam có thể nhận ra sự dịu dàng trong đó, có lẽ bởi vì yêu, cho nên trong giọng nói tự nhiên cũng sẽ lây được chút tình cảm của con người. Vì thế Ninh Thập Tam nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ Icy, khiêu khích.



“Anh muốn làm chuyện đó sao? Ở chỗ này?”



Icy không lên tiếng, dùng hành động thay cho câu trả lời, lần tay xuống cởi quần Ninh Thập Tam, lưng quần bằng chun khiến Icy dễ dàng xâm nhập. Tay Icy hơi lạnh, Ninh Thập Tam không kịp phòng bị, phân thân đột nhiên bị chạm phải, nhịn không được khẽ kêu lên, nhưng ngay lập tức bị nụ hôn của Icy ngăn lại. Nụ hôn này không hề lạnh lẽo như cá tính của chủ nhân nó, trái lại rất nhiệt tình, cũng rất mạnh mẽ, Ninh Thập Tam cảm thấy đầu lưỡi bị hôn đau nhức, nhưng hắn thích cảm giác này, vì nó cho hắn biết người hắn yêu đang muốn hắn.



Quần bị cởi đến đầu gối, áo cũng bị kéo ra hai bên, Icy ở phía trên không cho Ninh Thập Tam



cơ hội kháng cự, vừa hôn vừa chạm tay xuống khe nhỏ phía sau hắn, ý đồ muốn tiến vào đã rõ rành rành. Ninh Thập Tam hơi nâng thắt lưng, để Icy dễ dàng thâm nhập hơn. Nhưng động tác của Icy rất kịch liệt,



tách hai chân hắn ra, ngay cả dầu bôi trơn cũng không dùng đã lập tức tiến vào trong, Ninh Thập Tam đau đến chau mày, nắm chặt cánh tay của Icy.



Dường như cảm giác được Ninh Thập Tam không thoải mái, Icy dừng lại nhìn hắn. Chân mày Ninh Thập Tam càng nhíu sâu hơn, lúc này mà dừng lại, chẳng phải càng làm cho hắn đau sao? Ninh Thập Tam ngượng không dám nói rõ ra, đành phải nâng chân kẹp hông Icy, khẽ đung đưa eo, có ý giục Icy nhanh lên một chút.



Cũng may Icy không dừng lại lâu, sự nhẫn nại của đàn ông trong những tình huống như thế này luôn luôn có hạn. Icy nhanh chóng đè Ninh Thập Tam xuống đẩy nhanh tốc độ tiến công. Icy hoàn toàn không có kĩ thuật, tất cả đều tuân theo bản năng, nhưng sự nguyên thủy này càng thôi thúc dục vọng của cơ thể. Ninh Thâp Tam mở chân rộng thêm ra để Icy tiến vào thuận lợi hơn, lại kéo một tay Icy đặt trên phân thân đã cứng lên của mình, thở dốc: “Giúp em.”



Icy nghe theo, nắm lấy phân thân của Ninh Thập Tam di động lên xuống, phối hợp với những đợt va chạm bên dưới, nhất thời khoái cảm lan khắp cơ thể, Ninh Thập Tam rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy tim mình không chịu nổi sức ép mãnh liệt này, đập liên hồi như muốn nổ tung.



“Nhanh lên, nhanh lên chút nữa…”



Thống khổ và vui sướng luân phiên xâm chiếm tâm trí hắn, trán ứa đầy mồ hôi, Ninh Thập Tam tựa đầu trên lan can, lúc này mới phát hiện vì động tác quá dữ dội nên cơ thể mình hơi lệch về một bên, một bên vai đang đung đưa trên không trung, thế nhưng hắn không thấy sợ, trái lại còn bị kích thích hơn. Toàn bộ thành phố rơi vào bóng tối, ở chỗ cao nhất này, không ai biết bọn họ đang làm gì, không cần chú ý đến bất cứ điều gì, Ninh Thập Tam càng đắm chìm vào cảm xúc hiện tại.



Khóa áo Icy bị kéo ra, vạt áo dài trong gió đêm tung bay phần phật, Ninh Thập Tam định vươn tay nắm lấy góc áo Icy, nhưng lại bị Icy giữ tay lại, áp lên ngực mình, bên dưới càng chuyển động mạnh mẽ hơn. Icy lo mình sẽ sợ hãi sao? Thần trí sớm bị ngọn lửa dục vọng cuốn sạch, Ninh Thập Tam chỉ mặc cho cơ thể hưởng thụ, mơ mơ màng màng nghĩ vậy.



Icy không cho Ninh Thập Tam cơ hội tưởng tượng thêm, tiếp tục chuyển động mãnh liệt, Ninh Thập Tam cảm thấy vật nọ trong cơ thể càng lúc càng trướng lên, cơ hồ lấp đầy bên dưới mình. Gương mặt Icy tuy rằng vẫn bình thản như cũ, nhưng hành động nhiệt tình chứng tỏ ham muốn chiếm đoạt của hắn. Va chạm càng lúc càng nhiệt tình, tiếng thở dốc của Ninh Thập Tam trở thành tiếng rên rỉ, những đợt tiến nhập liên tục khiến hắn không chịu nổi, cơ thể chợt cứng đờ, dục vọng lên tới cực điểm bùng nổ, lập tức bên trong bị thúc mạnh một cái, một luồng nhiệt lưu bắn ra, thân thể vừa mới thả lòng đã bị thúc vào tiếp, khe nhỏ từ từ chảy ra một chút tinh dịch, dính trên áo Icy.



“Anh thật lợi hại.” Ninh Thập Tam hổn hển tán thưởng.



“Nhớ kĩ, em là của anh.” Đáp lại là giọng nói bình thản bên tai, giống như lời tỏ tình, cũng là một lời cam kết, lại chứa đựng sự lạnh lẽo chỉ thuộc về Icy.



Tâm trí vẫn còn đắm chìm trong vui sướng không muốn tỉnh lại, Ninh Thập Tam theo bản năng gật đầu một cái, lập tức cơ thể bị nâng dậy, Icy ôm hắn nhảy xuống khỏi lan can rồi ngồi dựa vào tường, cúi đầu hôn lên tóc hắn, không phải hôn lên môi, mà chỉ là động tác trấn an đơn thuần, những những động tác nhỏ như vậy lại thể hiện rõ sự dịu dàng của người đàn ông này. Được Icy ôm, Ninh Thập Tam cảm thấy cả người tràn đầy ấm áp.



Những cảm xúc này là thật, Ninh Thập Tam mơ mơ hồ hồ nghĩ, sự kích thích này chỉ có Icy mới có thể mang lại cho hắn, thứ duy nhất khiến hắn bất mãn đó chính là dục vọng của Icy từ đầu đến cuối chỉ biểu hiện ở hành động, còn vẻ mặt thì vẫn luôn lạnh lùng như vậy, đến một cái gật đầu mỉm cười cũng không có.



“Em nhất định sẽ cho anh thấy bầu trời có màu gì, Icy.” Dựa vào Icy, Ninh Thập Tam khẳng định.