Thập Tam Phân Tử Thần
Chương 19 :
Ngày đăng: 11:05 18/04/20
Ninh Thập Tam tỉnh lại, trước mắt là không gian quang đãng, sạch sẽ, ánh mặt trời nhẹ xuyên qua rèm cửa màu xanh đậm vào phòng, mang theo hơi ấm của mùa xuân. Hắn động đậy cơ thể, phát hiện mình đã được giải phóng khỏi luồng khí lạnh buốt thấu xương, mờ mịt nhìn xung quanh, lập tức nhận ra nơi này là phòng của Ninh Hi trong viện an dưỡng, trong phòng không có ai, yên bình tĩnh lặng.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nói bình thản vang lên, trong khoảnh khắc Ninh Thập Tam ngỡ là Icy, nhưng ngay lập tức hắn biết mình lầm rồi, giọng của Icy tuy lạnh lẽo, nhưng không trong trẻo như tiếng nói kia, hắn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, liền thấy Zero đang khoanh tay trước ngực nghiêng mình dựa vào tường, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
“Icy đâu?”
Cảnh tượng đám cháy thoáng hiện ra trước mắt, Ninh Thập Tam buột miệng hỏi theo bản năng.
Lông mày Zero nhíu lại, “Vì sao cậu không hỏi về tình trạng của mình trước?”
Ninh Thập Tam ngây người, phải rồi, vào phút cuối cùng, hắn đã không thể trốn khỏi truy sát của đám tử thần, giữa biển lửa dữ dội, Icy chờ hắn tại nơi tận cùng của cái chết, hắn nhớ rõ lưỡi hái lạnh giá của Icy hạ xuống, nhớ gương mặt như băng tuyết của Icy, rồi lưỡi hái xuyên thẳng qua đóa tulip, đâm vào ngực hắn, nhưng cũng không hề cảm thấy đau đớn. Icy ôm hắn vào trong lồng ngực, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói lạnh tanh của người kia: “Đừng sợ, đã có anh.”
Đúng là cái tên kiệm lời, nhưng mỗi chữ Icy nói ra đều nặng tựa nghìn cân, vành mắt Ninh Thập Tam ươn ướt, hắn không biết rốt cuộc Icy đã làm những gì để có thể cho hắn lời cam đoan ấy, nhưng hắn biết cái giá phải trả nhất định rất lớn.
“Có phải Icy đã xảy ra chuyện? Anh ấy ở đâu? Mau dẫn tôi đi gặp anh ấy!”
Càng nghĩ càng thấy sợ, Ninh Thập Tam vội vã nhảy xuống giường, vì quá hấp tấp, đôi chân mềm oặt suýt làm hắn té nhào. Zero lạnh lùng nhìn Ninh Thập Tam chật vật, hừ một tiếng, “Yên tâm, Icy là tử thần, không chết được, có điều hắn đã vi phạm quy tắc của tử thần, bị trừng phạt thế nào thì không ai rõ, giờ hắn đang ở minh giới, đó không phải là nơi cậu có thể đến, cho nên, mau vứt bỏ cái hi vọng hão huyền được gặp Icy đi.”
“Vi phạm quy tắc tử thần?” Kí ức về đám cháy một lần lại một lần ùa về, thần trí Ninh Thập Tam hỗn loạn, hắn dường như không hiểu Zero đang nói gì, chỉ có thể thì thào nhắc lại.
Zero cười khẩy một tiếng, “Cậu không thấy kì lạ sao? Người đáng lý phải chết là cậu sao lại mạnh khỏe nằm ở chỗ này? Chính là vì có kẻ dùng vũ khí của mình phong ấn linh hồn cậu lại trong cơ thể, ngoại trừ hắn, không ai có khả năng kéo linh hồn cậu ra nữa.”
“Vũ khí…” Ninh Thập Tam thì thầm lặp lại hai chữ này, trong chớp mắt mọi việc đều sáng tỏ, hắn vội hỏi: “Là lưỡi hái của Icy sao? Mất đi vũ khí rồi, anh ấy sẽ như thế nào?”
“Vì thế nên anh mới nói xin lỗi sao?” Ninh Thập Tam thì thầm tự hỏi.
Thì ra, lúc Icy đi tìm hắn, xin hắn thứ lỗi thì trong lòng đã có quyết định này, Icy thừa biết Lulu sẽ không từ bỏ ý định, sớm muộn gì Ninh Thập Tam cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên đã an bài tất cả. Hôm ấy Icy nhắc tới chuyện có tư cách hay không có tư cách được tha thứ, là bởi Icy nghĩ đến những nguy hiểm trước mắt, để bảo vệ Ninh Thập Tam, Icy không ngại làm bất cứ việc gì, bởi đây chính là điều Ninh Thập Tam đã nói với hắn.
[Nếu như anh có thể vĩnh viễn ở cạnh tôi, chấp nhận tất cả khuyết điểm cùng tính bốc đồng của tôi, vì tôi sẵn sàng hi sinh mạng sống, khiến tôi không còn cách nào rời khỏi anh, thì anh chính là người nhà của tôi.]
Xin lỗi, em thật ích kỉ khi nói với anh những lời ấy, nhưng tại sao anh lại dùng cách thiếu suy nghĩ như vậy để thực hiện nguyện vọng của em? Vào lúc em cảm thấy không thể rời khỏi anh thì anh lại biến mất, ngay cả cơ hội hối hận cũng không cho em nữa?
Tâm trạng Ninh Thập Tam rối bời. Nhớ tới từng việc xảy ra khi hai người còn ở cạnh nhau, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ hết, bởi vì nhiều lắm, trong lúc hắn còn chưa kịp nhận ra, thì chúng tích tụ từng chút từng chút một, đọng lại một chỗ, thành dòng thác chảy lấp đầy từng ngóc ngách trong trí nhớ.
Ninh Thập Tam nhìn con chó nhỏ đang đùa giỡn bên vườn hoa ngoài cửa sổ, hỏi Ninh Hi, “Anh gọi nó là gì ấy nhỉ?”
“Mặc Mặc, rất hợp với giống chó săn màu đen như nó, em coi, nó rất thích được anh gọi như vậy.”
Ninh Hi vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra bên ngoài, dường như cảm nhận được tiếng gọi của Ninh Hi, chú chó nhỏ ngẩng đầu, ngoắc ngoắc đuôi nhìn bọn họ, Ninh Hi vui vẻ bảo: “Em coi em coi, nó đáng yêu thật nha.”
“Đúng vậy, rất đáng yêu.” Ninh Thập Tam nói, học theo giọng điệu thường ngày của Icy.
Xuân đã đến, là mùa tulip nở rộ, nhìn từ trên xuống, những khóm hoa Ninh Hi ươm trồng đua nhau khoe sắc, từng đóa từng đóa hòa lẫn vào nhau tạo nên vô vàn sắc màu đẹp đẽ, một cục tròn tròn màu đen thoăn thoắt nhảy từ bụi này sang bụi khác, dường như đang cố tình chứng tỏ sự đáng yêu của mình, nhưng nhìn chú chó nhỏ kia, Ninh Thập Tam chỉ nhớ về sự dữ dằn khi bước ra từ bóng đêm của nó, cũng như hắn luôn nhớ kĩ Icy với vẻ mặt lạnh lẽo, vô tình và cả thần thái nghiêm trang khi thực hiện nhiệm vụ đêm đó. Icy không vì tình cảm cá nhân mà thiên vị trong công việc, cho nên để Ninh Thập Tam được ở lại trần gian, Icy phải trao đổi đồng giá, nhưng thứ dùng để trao đổi là cái gì, Ninh Thập Tam không biết.
Để trở thành người nhà của em, anh còn thiếu một điều kiện nữa, đó chính là vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ em. Em sẽ chờ anh quay về thực hiện điều thiếu sót này, bất kể bao lâu đi chăng nữa.
Nhìn phong cảnh tươi đẹp trước mắt, Ninh Thập Tam thầm nhủ.