Thập Tam Phân Tử Thần

Chương 2 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


“Ngươi tận mắt thấy rồi đó, Ninh Thập Tam có khả năng thấy được tương lai, hắn có thể đoán trước người nào sắp gặp nguy hiểm, nên mới ngăn cản kịp thời.” Phía bên kia tấm kính, một thanh niên vóc dáng cao gầy, chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Thập Tam đang khuất dần mà nói.



Nhưng cái tên mặc đồ đen đứng bên cạnh gã chẳng thèm đáp lại, chỉ cúi đầu hí hoáy nghịch điện thoại trong tay. Bị làm ngơ, thanh niên có chút mất hứng. Dù cấp bậc cao thấp thế nào, chung quy gã cũng đã trong nghề lâu năm, ai mà nghĩ…một chút thể diện hắn cũng không giữ cho gã. Thấy hắn nhìn điện thoại đến xuất thần, gã cũng không nhịn được ngó sang coi ké, hóa ra là đang xem tư liệu về Ninh Thập Tam.



“Ba năm cứu sống năm người, đều là những vụ chết bất đắc kì tử, toàn bộ kế hoạch của chúng ta bị làm cho xáo trộn hết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hiệu ứng bươm bướm* càng tích càng rộng, đến lúc đó chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, loại người ngu xuẩn tự cho mình đúng này, thật muốn giết hắn!”



(Hiệu ứng bươm bướm: đại loại là một nguyên nhân nhỏ mà kéo theo hậu quả khổng lồ ấy)



Nói đến đây, thanh niên vô cùng tức giận. Ấn kí hình lưỡi hái màu đen hiện lên trên khuôn mặt giận dữ của gã, nhưng lập tức biến mất không vết tích ngay sau đó .



“Nếu như không có gì thay đổi, hắn còn tới bảy mươi năm dương thọ nữa.” Thanh niên mặc đồ đen tên Icy bình thản trả lời: “Vậy nên Zero, dù chúng ta là tử thần, cũng không làm gì hắn được.”



“Thế nên ta mới nói ‘thật muốn giết hắn’, Icy.” Thanh niên tên Zero bực dọc nhấn mạnh thêm lần nữa.



Icy chẳng thèm để ý, hoặc có thể nói trên đời này chưa có chuyện gì khiến hắn bận tâm. Xem lại bản tư liệu một hồi, hắn kết luận: “Biết đâu năng lực dự báo của Ninh Thập Tam cũng không hề cao siêu như chúng ta nghĩ. Ba hôm trước hắn gọi điện cho quản lý bệnh viên An Hòa, nhắc nhở họ sửa chữa hệ thống thang máy, sao hắn không trực tiếp cảnh báo bác sĩ Hoàng luôn.”



Nhớ lại cảnh ban nãy Ninh Thập Tam nhếch nhác chạy thục mạng đi cứu người, so với lúc hắn dồn hết tâm sức ăn mặc chỉnh chu giữ hình tượng, Icy có cảm giác, thực ra con người này không hề giống với bề ngoài lịch sự tao nhã của hắn, trái lại vỏ bọc hoàn mỹ hắn mang, đơn giản chỉ để phục vụ cho công việc. Hắn quả là kẻ giỏi diễn kịch, khiến đám tử thần lâu như vậy mà vẫn chưa đoán được, rốt cuộc năng lực dự báo của hắn đạt tới trình độ nào.



“Nhưng hắn vừa mới cứu mạng bác sĩ Hoàng thành công, vậy còn chưa tính là cao siêu, thì thế nào mới gọi là cao siêu đây?” Zero khoanh tay trước ngực, có chút chán nản nói: “Lần trước ta còn chế giễu Lulu, không ngờ nhanh như vậy đã đến phiên ta rồi, ai dô, quay về nhất định bị bọn chúng cười cho thối mũi.”



“Bây giờ không phải lúc chế nhạo nhau, tốt hơn hết mau đi điều tra sự tình cho rõ ràng, ngăn chặn tai họa ngầm phát sinh.” Thanh âm Icy không hề mang theo chút cảm xúc, ánh mắt trong lúc suy nghĩ trở nên sâu thẳm, như muốn cùng với hắc ám hợp lại làm một. “Ta nghĩ đây là mục đính chính cấp trên phái ta đi lo vụ này.”



Zero liếc mắt khinh thường, trong số tất cả các tử thần chấp pháp, không thú vị nhất chính là Icy. Tên thế nào người thế ấy, Icy lạnh lẽo chẳng khác gì một khối băng. Không, phải nói hắn như được khắc ra từ băng mới đúng. Tất cả các tử thần đều không muốn dây với hắn, cho nên mới không thương tiếc đẩy nhiệm vụ này cho Zero. Biết làm sao được, cấp trên đè cấp dưới. Tại minh giới, cấp bậc Icy cao hơn Zero, lại luôn độc lai độc vãng (nôm na là làm gì cũng 1 mình). Đồn đãi về hắn không thiếu, nhưng hiểu rõ bản chất của hắn lại chẳng được mấy người. Căn cứ vào hai điểm này, Zero biết mình không cần thiết phải tranh luận với hắn thêm nữa.



Không biết trong lòng đồng sự đang oán thầm mình, Icy tiếp tục phân tích đống tư liệu trong điện thoại, mở miệng nói: “Năm người, kể ra cũng không nhiều.”



“Ý ngươi là phải đợi đến khi tất cả công việc của tử thần bị phá hỏng hết, như vậy mới gọi là nhiều ư?” Zero tự giễu: “Xưa nay minh giới vẫn đùa nhau, rằng tất cả bác sĩ trên đời này đều đáng chết, bởi bác sĩ là thiên địch của tử thần. Bất quá, e rằng từ nay về sau thiên địch ấy phải thay thế bằng nhân viên bảo hiểm.”



“Ta thích đóa tulip đen của hắn.” Icy không hề cảm thấy mẩu chuyện cười kia thú vị, thứ duy nhất hắn thấy hứng thú lúc này, chính là cái người tên Ninh Thập Tam.



Trọng tâm câu chuyện bất ngờ thay đổi, Zero cũng không kịp phản ứng, vì thế nỗi oán hận trong lòng gã càng dâng cao. Các tử thần không muốn làm việc chung với Icy cũng bởi nguyên do này, họ mãi mãi không hiểu được lối suy nghĩ của hắn, giống như hắn không phải đồng loại của họ, mà là kẻ đến từ hành tinh khác.



“Nếu như ngươi giải quyết xong vụ này, ta liền tặng ngươi cả một vườn tulip to, toàn bộ đều là màu đen.” Đưa mắt lướt qua một thân đồ đen của Icy, Zero cảm thấy màu đen thật hết sức phù hợp với hắn.



“Cám ơn.”



Icy đứng lên đi ra ngoài, Zero vội vã hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”


“Đối với tôi, hai chữ sợ hãi không hề có ý nghĩa.”



“Đúng vậy, ngay cả chết còn không sợ thì làm sao sợ chó.”



Ninh Thập Tam lầm bầm xong, thấy Icy có vẻ không hiểu ý tứ của mình , nhưng vẫn im lặng nhìn hắn, đôi mắt rất nghiêm nghị làm Ninh Thập Tam có ảo giác như bị nhìn thấu, khiến hắn cảm thấy xấu hổ vì hành vi “leo cây” ban nãy của mình. Để che giấu sự ngượng ngùng, trong đầu nảy lên sáng kiến, hắn liền nhoài người về phía trước, hơi ngẩng đầu khẽ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi Icy. Ninh Thập Tam mỉm cười, đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ ưu nhã ung dung thường ngày, nói: “Đây là quà cám ơn.”



Tim Icy đột nhiên loạn một nhịp, hắn không giỏi giao tiếp, kể cả với tử thần hay với con người. Thế nên trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, hẳn là đến lượt hắn đáp lễ đi, nhưng phải nói thế nào a?



Bất quá sự xao động đó chỉ diễn ra trong nội tâm Icy, trước mặt Ninh Thập Tam mặt hắn vẫn không chút biểu tình y như cũ. Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, không khí chung quanh đã không còn lạnh lẽo nữa.



“Anh rất đáng yêu.” Ninh Thập Tam nhịn không được cười, nói: “Sau này chớ nên tự sát nữa, tôi không có bản lĩnh cứu anh một lần nữa đâu.”



Ninh Thập Tam nói xong, tay vẫy vẫy, xoay người rời đi, cơn say đã bị màn đau tim vừa rồi xua tan mất. Hắn đi rất nhanh, bóng lưng dần dần chìm vào trong khoảng không u tối, cùng với bóng đêm hòa lại làm một. Icy vẫn luôn dõi mắt theo hắn, cho đến khi Ninh Thập Tam khuất hẳn khỏi tầm mắt mới thôi. Thế nhưng tâm tình Icy không vì Ninh Thập Tam đã đi rồi mà bình tĩnh trở lại, thậm chí còn dấy lên cảm giác khác thường, một cảm giác mà hắn chưa bao giờ gặp qua, khiến hắn rất khó chịu. Vì thế Icy giơ tay lên, một chiếc điện thoại di động liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, theo ý nghĩ của hắn mà kết nối cuộc gọi.



“Ta cần viện trợ.” Vừa nghe thấy giọng Zero trả lời, Icy liền nói.



“Hả —–” thanh âm bên kia đầu dây cố tình kéo dài, “Ta không có nghe lầm đấy chứ. Icy, tử thần tối cao đang yêu cầu ta trợ giúp sao.”



“Chẳng lẽ ngươi không giúp được.” Icy nói: “Vì ta thấy kẻ rảnh rỗi nhất bây giờ chỉ có ngươi mà thôi.”



Một ngày nào đó ta sẽ giết chết cái thằng cha luôn coi mình là đúng này!



Zero tức giận nhủ thầm trong bụng. Bất quá tại minh giới, cấp bậc Icy cao hơn gã, luật lệ nghiêm khắc khiến gã không dám làm gì quá phận, đành mở miệng: “Ta đang rất nhiều việc, nhưng có thể dành ra chút thời gian rỗi để giúp ngươi, là chuyện gì vậy?”



“Giúp ta giải thích thế nào là đáng yêu.”



“Chỉ là việc này?” Zero kêu lên kinh ngạc, gã còn tưởng rằng Icy không lo được vụ Ninh Thập Tam, nên muốn phối hợp với gã, ai ngờ lại hỏi cái câu hỏi tẻ ngắt này.



“Ngươi cũng không biết?” Icy nhíu mày, có chút thất vọng, hắn cảm thấy mình không nên mất công đi hỏi Zero mấy vấn đề như vậy.



“Ta!” Zero hít sâu một hơi, kìm chế cơn tức giận sắp sửa bộc phát. Tử thần thực thi nhiệm vụ vốn không nên nảy sinh bất cứ loại tình cảm gì, dù chỉ một sai lầm cỏn con thôi cũng có thể dẫn đến kết quả vô cùng tệ hại. Vì thế gã cố bình tĩnh lại, giảng giải: “Đáng yêu nghĩa là — — rất dễ mến, rất ngây thơ…”



Đột nhiên cảm thấy rất khó để giải thích cho rõ ràng, Zero bực dọc nghĩ. Cho nên gã ghét nhất nhân loại, lúc nào cũng ra vẻ thông minh, sáng tạo ra đủ thứ từ ngữ vô vị. Mắt Zero chợt đảo qua một bà chị qua đường, cái bọc trong tay bà chị nọ nhô ra một con mèo nhỏ, nghiêng đầu mở mắt thật to nhìn gã. Zero chỉ thằng ngón tay về phía nó, nó sợ đến nỗi lập tức rúc vào cái bọc của cô chủ. Zero rất đắc ý, nói: “Hiểu đơn giản thì, đáng yêu giống kiểu mấy vật tròn tròn nhỏ nhỏ, khiến ngươi vừa nhìn thấy đã muốn đâm nó bóp nó vân vê nó chà đạp nó.”



Cúp điện thoại, Icy nhìn bóng mình dưới ánh trăng được kéo dài ra, vạt áo choàng trong gió khẽ tung bay, mang theo lạnh lẽo của tử vong. Hắn trầm mặc suy nghĩ nửa ngày, vẫn chưa hiểu rõ những gì ban nãy Zero giải thích.



“Ta rất nhỏ sao?” bóp bóp mặt mình, Icy thấp giọng tự hỏi.