Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 108 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


“Ba năm à…”



Ánh mắt Dương Tĩnh có chút thất thần, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười mỉm kỳ quái.



Xem ra vị thần luân hồi quả nhiên không có lừa hắn. Khẩn cầu cùng luân hồi mười thế, miễn cưỡng sửa lại số phận kiếp trước cũng chỉ có thể kéo dài mười năm dương thọ cho hắn. Năm đó hắn ba mươi lăm tuổi thì tráng niên qua đời, hôm nay có thể sống đến bốn mươi lăm tuổi, cũng coi như không tệ. Ở thời đại này, tuổi này tuyệt đối không phải là mất sớm nữa.



“Không được nói cho Thương Hải là ta đã biết.”



Lời này có chút lẩn quẩn. Dương Tĩnh nhìn Tạ Như Thương bình thản dặn dò:



“Thân thể Thương Hải gần đây không tốt, hài tử có dấu hiệu sinh non. Sau này ngươi cứ đúng canh giờ này lại đến châm cứu cho trẫm, Thương Hải hỏi, thì nói là thân thể ta đã khá hơn.”



Tạ Như Thương cảm thấy có chút đau lòng cho tình cảm sâu đậm của hai người này, trịnh trọng nói:



“Bệ hạ yên tâm. Như Thương biết nên làm như thế nào.”



Tiếp đó hắn lại có chút chần chừ, hỏi:



“Bệ hạ, ngài… Sao ngài lại biết được?”



Mọi người vẫn giấu diếm vô cùng cẩn thận mà.



Dương Tĩnh cười nhạt một tiếng:



“Thân thể của chính trẫm, trẫm hiểu rõ nhất. Huống chi gần đây ngươi luôn ngủ lại trong cung, Thái tử vừa nhìn thấy trẫm liền bày ra dáng vẻ miễn cưỡng cười vui, có chuyện gì mà đến mức Thái tử phi có thai cũng không thể khiến hắn vui vẻ được? Thái tử là một hài tử hiếu thuận, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có trẫm và Hoàng hậu mới có sức nặng như thế.



Quan trọng nhất là, trong khoảng thời gian này Tiêu Thương Hải đối với hắn thật tốt quá. Tuy rằng những thay đổi này Tiêu Thương Hải đều làm vô cùng cẩn thận, nhưng Dương Tĩnh cùng giường cùng gối với y nhiều năm vẫn phát hiện ra.



Có một số việc không cần nhiều lời, trong lòng đã ngầm cảm giác được. Huống chi Dương Tĩnh biết rõ số tuổi thọ của mình, lại nghĩ đến lần hôn mê khó hiểu vài ngày trước cùng một vài thay đổi rất nhỏ của thân thể, Dương Tĩnh không khó để suy đoán đã có chuyện gì xảy ra.



Hắn thầm cảm thán trong lòng: Giờ phút này cuối cùng cũng đã tới. Chỉ đáng tiếc là, vì sao không là sau khi Tiêu Thương Hải sinh con chứ?



Tiêu Thương Hải từ sau ngày ấy động thai khí, thì vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, đừng nói là đến thư khố, ngay cả đứng dậy di chuyển một chút đều rất khó khăn.



Cũng may thư khố đã sửa sang xong, y cũng không còn tâm tình khác, mỗi ngày nửa ngồi tựa ở trên giường, chỉ mở chút y thư ra xem.



Tạ Như Thương nhiều lần khuyên y:



“Sư huynh lúc này chính là không nên hao tổn tinh lực mới tốt. Bệ hạ còn có đệ đây, gần đây thân thể bệ hạ đã khá hơn, sư huynh không nên hao tổn tinh thần nữa.”



Tiêu Thương Hải nói:



“Bất kể thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ. Dù cho chỉ còn một hy vọng cuối cùng, cũng muốn thử một lần. A…”
Dương Tĩnh hừ nói:



“Ngươi cứ tự biên tự diễn đi.”



Tiêu Thương Hải đang cười cười, bỗng nhiên ôm bụng nhíu mi.



Dương Tĩnh có chút hả hê nói:



“Cho ngươi đắc ý nữa đi. Nhi tử của ta báo thù thay ta đấy, ha ha.”



Tiêu Thương Hải cố nhếch khóe miệng, cười khổ nói:



“Đừng vui vẻ. Hoàng thượng của ta, long tử nhà ngượi sợ là muốn đi ra, cướp phần thưởng của ngươi này.”



Dương Tĩnh sửng sốt một lúc, thấy sắc mặt Tiêu Thương Hải trắng bệch, lập tức ý thức được không tốt, nhảy dựng lên nói:



“Sao lại như vậy… Mới có hơn tám tháng, còn chưa đủ tháng mà.”



“Ôi…”



Tiêu Thương Hải ôm bụng hít sâu một hơi, gương mặt vì đau mà trở nên vặn vẹo, trán trong nháy mắt rịn ra mồ hôi lạnh.



“Sợ là sinh, sinh non… Nhanh truyền ngự y!”



Dương Tĩnh cuống quít sai người truyền ngự y, tiếp đó khẩn trương nói:



“Có thể đứng dậy được không? Ta đỡ ngươi quay về tẩm thất.”



Tiêu Thương Hải gật đầu, cố gắng nâng mình đứng dậy, chỉ cảm thấy thân dưới nặng nề vô cùng, đứng cũng gần như không đứng nổi, cái bụng nặng hơn mười cân treo ở trước người, thắt lưng như muốn gãy.



Hạ Khởi vội vàng tiến đến, đứng bên kia đỡ lấy Hoàng hậu.



Tiêu Thương Hải gần như là được hai người bọn họ đỡ lấy, từng bước một đi vào trong phòng ngủ.



Dương Tĩnh thầm hối hận trong lòng. Đáng ra không nên cho y xuống giường mới đúng!



Còn chưa đi đến phòng ngủ, Tiêu Thương Hải đã cảm thấy hậu huyệt của mình nóng lên, có dịch thể nóng ấm chảy ra.



Lần này nước ối vỡ ra quá nhanh, y không kịp chuẩn bị, bụng bỗng nhiên trầm xuống, lập tức đau đến mức gần như không đứng được, cả người khuỵu xuống.



Hiện tại thân mình y to tròn, thể trọng cũng thực sự không nhẹ, nếu là mười năm trước, Dương Tĩnh nhất định sẽ không chút do dự ôm lấy y, nhưng lúc này không có cái tự tin kia, vì muốn ổn thỏa, đành đỡ y đi vào tẩm thất.