Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 112 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Vũ Hợp năm thứ hai mươi bốn, Dương Kiện đánh cho liên minh Bắc Hồ và Hạ Kim muốn ngóc đầu dậy một trận đại bại, năm ấy mười tám tuổi, đánh một trận thành danh, cho dù mấy đại thần trong triều không coi trọng hắn cũng á khẩu không nói gì được.



Dương Tĩnh cực kỳ đắc ý, nói với Lục Trạc, Tiêu Bá Nguyên cùng đám đại thần nội các:



“Kiện nhi bình thường yên lặng ít nói, vừa nhìn đã biết là một hài tử thành thật, không ngờ lúc đánh nhau lại giảo hoạt như thế, khiến người Bắc Hồ và Hạ Kim chịu thiệt nhiều, năm đó đọc sách còn không thấy nó linh hoạt như thế. Ha ha ha.”



Lục Trạc oán thầm: Ngài đây là đang khoe khoang đi? Chính là khoe khoang? Nhất định là khoe khoang!



Trên mặt vẫn cười nói:



“Nhị điện hạ đại trí giả ngu. Năm đó thần từng nghe Sở Tướng quân khích lệ, tư chất của nhị điện hạ rất tốt, trời sinh là nhân tài luyện võ. Đáng tiếc là bái Tạ đại nhân vi sư, Sở Tướng quân không thu được một đồ đệ này, thường xuyên than đáng tiếc.”



Tiêu Bá Nguyên là thân cữu cữu, ngược lại không tiện khen ngoại chất của mình, bởi vậy chỉ cười cười vuốt râu không nói gì, sự đắc ý trong mắt lại giống hệt như Thịnh Huy đế.



Nhìn xem nhìn xem, không hổ là cốt nhục thân sinh của đệ đệ ta, không hổ là nhị Hoàng tử mà Hoàng đế của chúng ta tự mình dạy dỗ ra, vừa hiểu chuyện, vừa phân rõ phải trái, tận tay đánh cho người Bắc Hồ và Hạ Kim một trận đại bại, còn chém chết được hai tên Đại tướng của đối phương, lúc này mới mười tám tuổi, đã uy phong như vậy. Hừ hừ.



Mấy đại thần nội các khác dẫn đầu nịnh bợ, còn khiến cho Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, tự nhiên là liên tiếp khích lệ một hồi.



Dương Tĩnh nghe cũng đã đủ rồi, quai hàm đều vì cười mà sắp cứng lại, vung tay lên:



“Được rồi được rồi. Nó vẫn còn nhỏ đâu, cũng chỉ là may mắn thắng một trận, không gánh vác nổi các ngươi khen ngợi như thế, đừng khiến nó sinh lòng kiêu căng, dưỡng thành tính cách tự đại là không được. Chờ đến khi nó quay về kinh, các ngươi không ai được khen nó.”



Chúng thần im lặng: Đúng vậy, ngài đều đã nghe chúng ta khen đủ rồi.



Một năm này, Trưởng Công chúa Dương Nguyên An tôn quý nhất Đại Thịnh xuất giá.



Của hồi môn chuẩn bị đủ ba trăm sáu mươi hòm, khiêng ra từ cổng chính phía tây Hoàng cung, kéo dài năm dặm. Của hồi môn trước đó đều đưa vào cửa lớn Lục gia, của hồi môn phía sau vẫn chưa mang theo.



Tiêu Thương Hải và Dương Tĩnh đứng ở lên tòa tháp cao nhất của Hoàng cung, nhìn đội ngũ hộ tống tân nương, chậm rãi đi ra khỏi cổng chính phía tây Hoàng cung.




“Gần đây ngươi cứ luôn xem đơn kho, là muốn chuẩn bị gì thế?”



Tiêu Thương Hải mỉm cười:



“Đại thọ bốn mươi lăm tuổi của ngươi sắp đến rồi, ta đã sai người xuống Giang Nam mua sắm, muốn chuẩn bị cho ngươi một ngày sinh thần tốt nhất.”



Dương Tĩnh nói:



“Còn sớm mà. Sinh thần là ngày chín tháng ba, còn nửa năm nữa đâu.”



Tiêu Thương Hải mím môi cười, không nói gì.



Dương Tĩnh thở dài trong lòng. Bốn mươi lăm tuổi, so với kiếp trước khi hắn băng hà thì đã thọ thêm mười năm, là hậu đãi cho hắn sau mười năm luân hồi. Không biết thần tiên áo tím và Diêm Vương gia có quan hệ tốt với nhau không? Sổ sinh tử có thể đổi lại như thế?



Lúc này có thể suy nghĩ đến những việc ấy, không thể không nói Dương Tĩnh đã rất bình tĩnh đối mặt với hạn chết của chính mình.



“Nghĩ chuyện gì vậy?”



Tiêu Thương Hải buông thứ trong tay, cho cung nhân lui xuống, đi đến phía sau Dương Tĩnh bóp vai cho hắn.



Dương Tĩnh đè mu bàn tay y lại, cười khẽ nói:



“Đang nghĩ ngươi lo lắng cho chuyện của ta như thế, trong lòng liền vui sướng.”



Tiêu Thương Hải cúi người xuống, ghé đến bên lỗ tai hắn thổi nhẹ một hơi:



“Vậy ngươi định cảm tạ ta thế nào?”