Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 122 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Lư Tỉnh Trần và Trình Thiếu Hoa, Tạ Thiệu Minh, Kiều Chính Kỳ đều là bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gia thế cũng tương xứng, tình tình hợp nhau —— Đều là công tử bột giống nhau!



Nhưng Lư Tỉnh Trần hiện tại đã tiến lên con đường cải tà quy chính, nhìn mấy người anh em này liền cảm thấy có chút không thích ứng được.



Thực ra Tạ Thiệu Minh cũng bình thường, là người thật thà nhất trong bốn người bọn họ, tuy rằng hay đi chơi cùng bọn họ, nhưng tuyệt đối không dính dáng đến chuyện của người khác. Lư Tỉnh Trần bởi vì phía trên còn có một ông anh áp chế, vì vậy bình thường tuy rằng có chút quậy phá, nhưng vẫn có chừng mực. Thế nhưng Trình Thếu Hoa và Kiều Chính Kỳ đều là loại người chỉ làm theo ý thích của mình. Trình Thiếu Hoa xuất thân từ gia đình xã hội đen, thủ đoạn có thừa, muốn chơi cái gì liền chơi cái đó. Gia đình Kiều Chính Kỳ là người trong giới chính trị, lẽ ra phải quy củ nhất, nhưng cố tình bản tính của cậu ta lại bừa bãi nhất, quả thực là một đôi bạn xứng tầm với Trình Thiếu Hoa.



Trình Thiếu Hoa kêu lên:



“Hay! Ai dám không nể mặt Kỳ Tử, chính là không nể mặt Trình Thiếu Hoa tôi.”



Tạ Thiệu Minh nhíu mày:



“Đúng là uống nhiều rồi.”



Kiều Chính Kỳ cười hắc hắc:



“Tửu lượng của Hoa Tử bình thường không phải vẫn kém như thế sao? Gần đây xảy ra chuyện gì đó, uống một chút liền say. Nào, lại rót cho cậu ta hai ly nữa! Xem có thật là đã say rồi hay không.”



Lư Tỉnh Trần che chén rượu của anh lại:



“Quên đi. Người còn chưa đến đủ đã vội uống say, lát nữa chơi đùa cũng không thú vị.”



Kiều Chính Kỳ xoa tay cười nói:



“Có lý. Vậy để chờ người đến, chúng ta liền chơi thật vui.”



Nếu là trước đây, Lư Tỉnh Trần nhất định sẽ ôm cổ cậu ta hỏi có cái gì chơi vui, đáng tiếc hiện tại anh không còn sự hăng hái như trước đây, nghe vậy cũng không nói tiếp. Tạ Thiệu Minh hình như có tâm sự, cũng không quá tận tình. Nhưng Trình Thiếu Hoa lại mê mê choáng choáng mà nói một câu:



“Ngoại trừ chất có hại thì cái gì cũng được!”



Vừa nói xong, cửa phòng mở ra, tân minh tinh Bạch Vi Vi và Lâm Khôn Yến đi vào.




Lư Tỉnh Trần chỉ cười nhạt một tiếng:



“Có đụng phải anh không tôi không biết, tôi chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn thô kệch các người vây quanh một mình cậu ta. Cho dù Kỳ Tử thực sự đụng phải mấy người các anh, bọn tôi đền tiền thuốc men là được. Anh Chương chẳng lẽ còn muốn làm lớn cho mọi người đều biết sao?”



Chương Kính Sơ cười nhạt:



“Tôi ít tiền hơn mấy người chắc? Gây chuyện cho mọi người đều biết thì sao nào? Thực ra chuyện tôi làm tôi có thể tự mình gánh chịu, nhưng Kiều thiếu gia sao… Không sợ lão gia tử nhà cậu… cho cậu mấy gậy nữa à? Hắc hắc.”



Kiều Chính Kỳ tức giận đến mức mặt đỏ bừng.



Cậu là con út trong nhà, anh chị em phía trên tổng cộng có bốn anh trai ba chị gái, mọi người đều rất có tương lai, chỉ có cậu bây giờ đã hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn còn là kẻ vô tích sự, về nhà thường bị cha mẹ và người lớn nhắc nhở, áp lực rất lớn, tâm phản nghịch cũng nặng. Thực sự thì mặc kệ cậu quậy phá ra sao trong nhà đều có thể gánh cho cậu được, khiến cậu quen thói càng ngày càng không coi ai ra gì. Nhưng cùng lúc ấy, lão gia tử nhà họ Kiều cũng càng thấy cậu chướng mắt, nổi giận lên sẽ ở ngay trước mặt cả nhà dùng gậy đánh cậu, đều đã truyền ra bên ngoài.



Kiều Chính Kỳ vô cùng trọng thể diện, loại chuyện mất mặt này là kiêng kỵ cả đời cậu, Chương Kính Sơ nói ra như vậy, khiến cậu hận đến mức giơ chân muốn lao đến, Tạ Thiệu Minh vội chặn ngang ôm lấy.



“A? Chuyện của anh tự bản thân anh có thể gánh vác?”



Lư Tỉnh Trần cười khẽ một tiếng, con ngươi đen láy đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy.



Chương Kính Sơ bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, cảm thấy một loại áp lực khó hiểu cực lớn, càng sinh ra thêm cảm giác kính nể, giống như hẳn là phải lập tức quỳ xuống trước mặt người này.



Kiều Chính Kỳ và Tạ Thiệu Minh cũng phát hiện khí thế của Lư Tỉnh Trần có sự thay đổi, không khỏi cùng sửng sốt.



Lư Tỉnh Trần rút điện thoại di động ra, lạnh nhạt nói:



“Nghe nói Ủy viên trưởng Chương gần đây đang tranh cử nghị viện. Tuyển cử đã sắp bắt đầu, giới truyền thông thích nhất là chạy theo sau chính trị gia để săn tin, chuyện không có căn cứ gì cũng đều có thể viết ra. Tôi tin rằng chuyện của anh Chương đối với nhà họ Chương chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng đối với Chính trị gia khác mà nói thì không chắc chắn.”



Chương Kính Sơ trầm mặt:



“Sao nào? Cậu uy hiếp tôi? Đi vào trong thành phố hỏi thăm một chút đi, Chương Kính Sơ tôi chưa bao giờ sợ ai!”