Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 138 : Phiên ngoại chi hiện đại (2)
Ngày đăng: 17:07 19/04/20
Hôn lễ của An Sâm và Lư Tỉnh Trần được tổ chức rất long trọng. Tuy rằng không thể so với đại tiệc cả nước như kiếp trước, mở to ba ngày ba đêm, nhưng cũng được gần như toàn bộ giới thượng lưu chúc mừng, mở tiệc một ngày một đêm.
Khi hai người đi vào động phòng thì, đã là rạng sáng sáu giờ. Hai người tê liệt ngã xuống giường, không hề muốn động đậy dù chỉ một chút.
Lư Tỉnh Trần kêu ai ai.
“Trời đất! Anh sau này không bao giờ… kết hôn nữa, mệt chết người không đền mạng!”
An Sâm đã bắt đầu ngủ gật, mơ mơ màng màng nói:
“Anh còn muốn kết hôn lần nữa? Muốn bị đánh à!”
Lư Tỉnh Trần nói thầm:
“Đừng có học cách nói của anh trai anh.”
An Sâm cười khẽ nói:
“Có một người anh trai cũng rất tốt, còn quản được anh.”
Lư Tỉnh Trần lúc này mới phấn chấn tinh thần, xoay người đặt mình lên trên An Sâm.
“Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, không làm chút gì đó quả là rất không xứng với một ngày tuyệt đẹp như thế này.”
Bên dưới truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng. Lư Tỉnh Trần cúi đầu nhìn xuống, An Sâm đã ngủ mất.
Kiếp trước khi bọn họ đại hôn thì, phía trước phía sau có vô số người hầu hạ, ai dám thực sự kính rượu với Hoàng đế Hoàng hậu chứ? Bởi vậy tuy rằng long trọng thì long trọng, nhưng cũng không mệt mỏi. Nhưng hôn lễ kiếp này, hai người lại phải lần lượt kính rượu vô số lần, từ sáng sớm đã không được ngồi xuống nghỉ ngơi, càng không cần nói buổi tối còn có thêm tiệc khiêu vũ chúc mừng.
Lư Tỉnh Trần bất đắc dĩ cười cười, đưa tay vuốt ve gương mặt An Sâm, cũng lười thay quần áo, cứ như thế ôm cậu chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chính thức kết hôn, hai người chuyển ra khỏi nhà họ Lư, đến ở trong căn hộ của An Sâm. Cha Lư mẹ Lư cũng quay về Thụy Sĩ.
Cuộc sống lại khôi phục sự yên bình trước kia, nhưng tăng thêm rất nhiều ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng ngày lành không kéo dài lâu, khi Lư Tỉnh Trần và An Sâm vừa đi hưởng tuần trăng mật quay về thì, chợt nghe thấy một tin tức không tốt: Trình Thiếu Hoa trượt chân lăn từ trên bậc thang xuống, ngã mạnh đến mức hôn mê.
Lư Tỉnh Trần và An Sâm vội vã chạy đến bệnh viện, Trình Thiếu Hoa đã nằm viện được ba ngày rồi.
Lư Tỉnh Trần vẻ mặt khiếp sợ nói:
“Sao lại biến thành như vậy?”
Kiều Chính Kỳ cũng tới, sắc mặt có chút tiều tụy nói:
Lư Tỉnh Trần nhíu mày nhìn trái nhìn phải, nói:
“Anh nhớ rõ con đường này, không sai đâu. Biển báo vừa rồi cũng hiển thị rất rõ, em và anh đều nhìn thấy mà.”
Thiết bị dẫn đường trên xe cũng không có hiệu quả, An Sâm không thể làm gì khác hơn là lật bản đồ ra xem, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy đường.
Đàn ông đều có một loại thói quen hư hỏng kỳ lạ, chính là trọng mặt mũi. Nhất là chuyện giống như lạc đường, càng trăm triệu lần không chịu thừa nhận.
Một người kiên quyết không chịu nhận là mình lái xe nhầm đường, một người cũng kiên quyết không chịu nhận là mình xem sai bản đồ. Vì vậy hai người kiên trì tiếp tục lái xe trên con đường xa lạ này.
“Sao lại có đột nhiên có sương mù thế này?”
Lư Tỉnh Trần nhìn con đường núi trước mắt dần dần dâng đầy sương mù, giảm tốc độ xuống, bật đèn xe lên.
An Sâm nhíu mày.
“Không nghe thấy dự báo thời tiết nói ngày hôm nay sẽ có sương mù, có lẽ là do thời tiết trong núi hay thay đổi đi.”
“Ừ, thế thì lái từ từ thôi. Đường núi cứ chạy về phía trước ắt có đường. Thực ra thì chúng ta cũng không vội.”
“Chờ một chút! Hình như em nhìn thấy chùa An Hoa rồi!”
An Sâm đột nhiên kêu lên.
“Ở đâu? Sao anh lại không phát hiện ra?”
Lư Tỉnh Trần mờ mịt nhìn màn sương dày trước mắt, không hiểu sao mắt An Sâm lại tốt như thế?
Đúng lúc phía trước xuất hiện một con đường, Lư Tỉnh Trần dừng xe lại. An Sâm nói:
“Anh xem, đây còn không phải sao?”
Nói rồi mở cửa xuống xe.
Lư Tỉnh Trần đi theo cậu xuống nhìn, quả nhiên là đầu một con đường trải xi măng, chính là một con đường núi quanh co khúc khuỷu, trên đường núi trải bậc thang bằng đá loang lổ, kéo dài về phía trước.
“Thế nhưng đây hình như không phải chùa An Hoa… Ai, chờ anh một chút.”
Lư Tỉnh Trần còn chưa nói xong, đã thấy An Sâm nhấc chân đi lên bậc thang. Anh vội lấy chìa khóa ra khóa xe lại, xoay người theo sau. Ai ngờ chỉ trong vài giây đó, đường núi đã bị sương dày phủ kín, không nhìn thấy An Sâm đâu.