Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 141 : Phiên ngoại chi hiện đại (5)

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Thật sự quá thần kỳ.



Hai người giống như đang nằm mơ mà lên xe, lái xe lên núi, không có ai nói gì. Cho đến khi thuận lợi chạy đến chùa An Hoa, Lư Tỉnh Trần giống như mới tỉnh mộng mà hô to một tiếng:



“Nguy rồi! Vừa rồi quên không cầu phúc cho Thiếu Hoa!”



An Sâm nói:



“Đừng để ở trong lòng. Mọi người đều có số mệnh của mình, không phải việc chúng ta có thể cưỡng ép. Chúng ta chỉ cần có lòng thành là được rồi.”



Lư Tỉnh Trần bất đắc dĩ nói:



“Vậy giờ chúng ta có đi vào chùa An Hoa bái nữa không?”



“Bái chứ! Đương nhiên phải bái!”



An Sâm quyết đoán nói:



“Sau này còn phải thường xuyên đến mới được!”



Bọn họ ở chùa An Hoa cố ý cầu cho Trình Thiếu Hoa một ít bùa, đặt ở bên đầu Trình Thiếu Hoa ở bệnh viện, nhưng có vẻ cũng không giúp được gì mấy, người vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Nhưng không đến vài ngày sau, một niềm vui ngoài ý muốn đã phá tan sự lo lắng của Lư Tỉnh Trần với Trình Thiếu Hoa.



An Sâm mang thai!



Lư Tỉnh Trần kiếp này không muốn có con quá sớm. Dù sao anh và An Sâm gặp lại chưa được bao lâu, cuộc sống ngọt ngào của hai người còn chưa thấy đủ. Hơn nữa bọn họ vẫn chưa đến ba mươi tuổi, vội vã sinh con làm cái gì?



Ai ngờ khi quay về từ miếu thần kỳ diệu kia, An Sâm liền mang thai.



“Đây, đây là có chuyện gì?”



Lư Tỉnh Trần có chút khó hiểu, lắp bắp nói:



“Em đi phẫu thuật cấy ghép từ cung từ khi nào?”



An Sâm dường như cũng có chút ảo não, thầm thì nói:



“Không ngờ lại nhanh như vậy…”



Xem ra cậu cũng chưa kịp chuẩn bị tư tưởng.



Lư Tỉnh Trần biết thế giới hiện tại của họ và thế giới kiếp trước không phải là một. Ít nhất cũng không phải là cùng một không gian. Lịch sử không giống, địa lý không giống, con người cũng không giống.



Lư Tỉnh Trần bởi vì kiếp trước sống lại hai mươi năm, sau khi quay lại hiện đại thì đã không còn nhớ rõ chi tiết lúc ấy. Nhưng anh còn mơ hồ nhớ kỹ cốc luân hồi kỳ diệu kia, không gian mà thần tiên áo tím đã đưa anh về kiếp trước, bên trong có rất nhiều khối hình trụ thật lớn, không ngừng chuyển động chậm rãi về phía trước, bên trong mỗi hình trụ đều là quỹ tích vận chuyển của thế giới nhỏ của mỗi người.



Có lẽ là cuộc sống kiếp trước có kết cấu khác biệt, nói chung đàn ông sau khi sử dụng bí dược đặc chế có thể mang thai sinh con. Nhưng đàn ông ở kiếp này không có loại công năng ấy, cũng không có loại bí dược kia. Đàn ông sinh con, chỉ có thể trải qua việc thực hiện phẫu thuật nghiên cứu cấy ghép tử cung nhân tạo. Loại phẫu thuật này đưa vào trong cơ thể của đàn ông một loại tử cung nhân tạo, sau khi khởi động kích thích tố, liền có thể sử dụng máu để phối ra trứng nhân tạo, sau khi kết hợp với t*ng trùng của đàn ông thì có thể sinh con. Nhưng cần có hai điều kiện tiên quyết, một là trong cơ thể phải được cấy ghép tử cung, hai là cần phải khởi động kích thích tố.
Lư Tỉnh Trần không nói gì. Là anh sơ ý.



Lư Tỉnh Thế hỏi:



“Nói cho cha mẹ chưa?”



“Vẫn chưa. An Sâm muốn chờ đến sau ba tháng nữa mới nói.”



Lư Tỉnh Thế mắng:



“Đó là với người ngoài. Người trong nhà còn không nhanh nhanh đi báo đi? Thật quá không hiểu chuyện!”



Gân xanh trên trán Lư Tỉnh Trần nảy lên.



“Anh à, em cũng không phải con nít nữa, anh ít mắng em vài câu có được không!?”



Lư Tỉnh Thế day day trán, nói:



“Tùy em đi. Anh chỉ là theo thói quen, ai kêu em trước đây phóng đãng như thế? Cha mẹ chỉ biết nuông chiều em, anh mặc kệ thì còn ai quản được em nữa? Em cũng đừng nghĩ anh phiền, sau này anh sẽ không thế.”



Lư Tỉnh Trần nghe anh ta nói như vậy, ngược lại có chút băn khoăn.



“Em cũng không có ý đó. Em biết là anh tốt với em.”



Lư Tỉnh Thế khoát khoát tay.



“Anh cũng có chỗ sai, em đã thành gia lập nghiệp rồi, anh không nên quản quá mức. Nhưng chỉ một câu thôi, đây là việc vui, nói sớm cho cha mẹ một chút để hai người vui vẻ một chút.”



“Em biết rồi.”



Lư Tỉnh Thế gật gật đầu:



“Anh đi đây. Em về nhà cẩn thận chăm sóc An Sâm, khoảng thời gian này đừng để nó mệt mỏi. Nó là người hay cậy mạnh, lúc làm việc đặc biệt tập trung, em đừng sắp xếp cho nó quá nhiều công việc.”



“Vâng. Em biết.”



Lư Tỉnh Trần mỉm cười trả lời.



Lư Tỉnh Thế nhìn anh một cái, cười tự giễu.



“Anh lại lắm chuyện nữa. Được rồi, anh đi đây, em không cần tiễn.”



Lư Tỉnh Trần nhìn anh mình rời khỏi phòng làm việc, không khỏi hơi nhíu mày. Không biết có phải anh nghĩ nhiều hay không, anh cảm thấy anh trai anh gần đây có chút là lạ.