Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 143 : Phiên ngoại chi hiện đại (7)
Ngày đăng: 17:08 19/04/20
Làng chỗ mấy người Lư Tỉnh Trần quả thực cũng không xa lắm, nhưng vẫn là ở ngoại ô, lái xe cũng phải mất hơn một tiếng. Hơn nữa thời tiết không được tốt, lúc chiều tối thì bắt đầu có mưa phùn, trên đường trơn ướt, An Sâm phải giảm tốc độ xe xuống.
Vừa lái xe ra khỏi cổng nhà không xa, còn chưa ra khỏi thành phố, An Sâm dừng lại trước một đèn đỏ, liền thấy có mấy chiếc xe thuộc loại xe đua phóng vèo vèo qua trước mặt.
Trong thành có không ít nhị thế tổ thích phóng xe vào buổi tối. Càng ở trong thành phố càng lái xe nhanh, ngang ngược không coi ai ra gì.
An Sâm nhíu mày. Chờ mấy chiếc xe đua này chạy qua, vừa lúc đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, liền khởi động xe. Ai ngờ cậu vừa mới chạy được đến giữa đường, đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe đua bật đèn sáng lóa tốc độ cực nhanh lướt qua bên trái, hình như muốn đuổi theo chiếc xe phía trước, còn vượt cả đèn đỏ, lướt qua đầu xe An Sâm vang lên một tiếng cực kỳ chói tai rồi lái đi.
An Sâm vội vã đạp phanh, nhưng xe dừng lại quá gấp, cậu không kìm được theo quán tính đụng vào phía trước một chút, cái bụng thật lớn va lên tay lái, xẹt qua một trận đau đớn.
“Không ——“
An Sâm sợ đến mức mồ hôi lạnh toát đầm đìa, ôm bụng sắc mặt tái nhợt.
“Đám khốn kiếp này!”
An Sâm cắn răng. Nhớ rõ bề ngoài của chếc xe đua thể thao kia. Kiểu dáng này trong nước không có nhiều lắm, trong thành phố cũng không có mấy chiếc, ngày nào đó để cậu tìm ra là ai, nhất định phải cẩn thận dạy dỗ tên kia!
“Được rồi, các con ngoan đừng sợ, không sao, không sao đâu.”
An Sâm vuốt ve bụng dỗ dành vài câu, xe phía sau lại ấn còi giục, cậu nghĩ cái bụng sau trận đau nhức vừa rồi dường như không có gì khác thường, liền khởi động xe một lần nữa.
Lái xe ra khỏi thành phố một lúc, An Sâm dần dần cảm thấy không quá thích hợp. Vừa rồi bị dọa một hồi, trên người ra một thân mồ hôi lạnh, bụng cũng có chút khó chịu.
Cậu vừa lái xe, vừa tranh thủ xoa bụng.
“A ——“
Đột nhiên một trận đau đớn ập đến, giống như bị người ta cắm một đao vào bụng, đau đến mức An Sâm suýt nữa không giữ được tay lái.
Cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng dừng xe lại, xoa bụng một hồi. Thế nhưng qua một lúc sau, bụng không hề có động tĩnh gì khác, nếu không phải đau đến mức toát mồ hôi lạnh, An Sâm liền hoài nghi vừa rồi có phải là ảo giác hay không.
Cậu có chút do dự lúc này là nên quay về thành phố, hay là tiếp tục đi đón đám người Lư Tỉnh Trần.
Nhìn đồng hồ, cậu đã đi được hơn nửa tiếng, bất kể là hiện tại quay lại hay tiếp tục đi, lộ trình đều không khác nhau lắm. Cậu tính toán một chút, cảm thấy bụng hình như không sao cả, đi đón mấy người Lư Tỉnh Trần vẫn là quan trọng hơn. Hơn nữa đối với An Sâm mà nói, cậu về nhà cũng chỉ có một mình, Lư Tỉnh Trần không ở bên cạnh, cậu cả đêm khẳng định là sẽ không an tâm. Còn không bằng nhanh chóng hội họp với Lư tỉnh Trần. Chỉ cần có anh bên cạnh, mình chuyện gì cũng có thể gánh vác được.
Hạ quyết tâm, An Sâm tiếp tục khởi động xe.
Lái đi không đến hai mươi phút, bụng lại đau một lần. Lúc này thời gian đau cũng không còn ngắn, An Sâm càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.
Khoảng mười phút sau, An Sâm phát hiện không đúng, lập tức dừng lại.
Lư Tỉnh Thế ở bên kia nghe thấy, hỏi.
“Bụng lại đau?”
“Vâng…”
An Sâm lên tiếng, buồn bực hít sâu.
Lư Tỉnh Thế kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng nhắc nhở một câu.
“Không nên nín nhịn, hít sâu, thả lỏng thân thể, rất nhanh sẽ qua.”
“Ha…”
Thật vất vẻ mới vượt qua được, An Sâm nói:
“Hình như khoảng cách giữa mỗi lần càng lại ngắn hơn.”
Lư Tỉnh Thế trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng chuyện này dù nói cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể cổ vũ An Sâm tiếp tục lái xe.
“Em yên tâm, không sao đâu. Tỉnh Trần đang chờ em trên đường chính. Một lát nữa là em có thể gặp được nó rồi.”
An Sâm nghĩ đến Lư tỉnh Trần, lại một lần nữa lấy lại tinh thần tiếp tục lái.
Cứ đi một lúc lại dừng một lúc như thế, khoảng hơn mười giờ cậu cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước có một tấm áp phích rất lớn, nhìn xuống bên dưới đèn đường, có một bóng người đang lo lắng đi tới đi lui.
Lư Tỉnh Trần nhanh chóng chạy đến, mở cửa xe, thấy An Sâm gần như là tê liệt ở trên ghế.
“An Sâm, em sao rồi?”
“Không xong rồi.”
An Sâm toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên mỉm cười.
“Mau gọi anh cả và bác Trần lên xe, nếu không đến bệnh viện, em sợ là không chịu nổi nữa.”