Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 146 : Phiên ngoại chi tục thiên
Ngày đăng: 17:08 19/04/20
Tiệc trăm ngày của đôi thai long phượng cực kỳ long trọng. Bởi vì lúc đầy tháng An Sâm còn chưa điều dưỡng tốt, hai đứa bé cũng quá nhỏ, liền không tổ chức. Nhưng đến trăm ngày, hai bé con đều nảy nở, hai bé con vô cùng xinh đẹp, cực kỳ được mọi người yêu thích.
Bé trai được cha Lư đặt tên là Lư Trí Viễn, bé gái do Trình Quảng Lâm đặt tên là Lư Tử Yên.
Tiệc trăm ngày lần này, những người nổi tiếng trong thành phố đều có mặt. Trình Thiếu Hoa cũng cố ý từ nước Mỹ gấp gáp quay về tặng quà.
Trình Thiếu Hoa kể từ khi được Trình lão gia tử đưa sang Mỹ trị liệu thì ở bên kia hôn mê hơn hai tháng mới tỉnh lại, sau đó thay đổi rất nhiều, quyết định ở lại nước Mỹ gây dựng sự nghiệp, dự định phát triển việc làm ăn của nhà họ Trình sang bên kia.
Lão gia tử cũng không phản đối, thấy cháu trai biết cầu tiến cũng chỉ có ủng hộ. Nhưng đại thiếu gia Thiếu Khang nhà họ Trình cũng không phải ngồi không, Trình Thiếu Hoa ở bên kia mấy lần suýt nữa chịu thiệt, cũng may đều hóa hiểm thành an, cũng có được không ít thủ đoạn.
Lư Tỉnh Trần hiện tại có vợ có con, cuộc sống đắc ý, cực kỳ hăng hái.
Anh ở trong bữa tiệc thường xuyên qua lại, kính rượu trò chuyện với mọi người, cuối cùng uống đến say mèm. Buổi tối gần như là được Trình Thiếu Hoa và Tạ Thiệu Minh khiêng về phòng.
An Sâm cũng uống không ít rượu, nhưng vẫn khá hơn Lư Tỉnh Trần. Cậu cười cảm ơn Tạ Thiệu Minh.
“Gần đây với Iris Minc thế nào rồi? Truyền thông đều đang truyền tin rằng hai người đang hẹn hò.”
Gương mặt anh tuấn của Tạ Thiệu Minh đỏ lên.
“Sau đó chúng tôi đã chú ý hơn rồi, không để cho truyền thông phát hiện nữa.”
An Sâm vỗ vai cậu ta.
“Chuyện này không phải vấn đề, có một số việc công khai ra ngược lại thì tốt hơn. Thích một người, cũng không thể lúc nào cũng nhân nhượng người ấy, thỉnh thoảng phải tấn công mới được. Vậy mới là đàn ông chân chính.”
“A?”
An Sâm ghé vào tai cậu ta nói thầm vài câu, sắc mặt Tạ Thiệu Minh dần dần đỏ lên, cuối cùng hai mắt sáng rực.
“Em nói gì với Tạ Thiệu Minh thế?”
Mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lư Tỉnh Trần nằm trên giường nhìn An Sâm vừa tắm rửa xong đi ra.
“Chỉ điểm cho cậu ta vài câu.”
An Sâm lau tóc, liếc mắt về phía anh.
Nước tắm rơi rào rào lên hai người hòa cùng mồ hôi và niêm dịch nóng bỏng, càng mang đến hiệu quả cực nóng.
Cuối cùng An Sâm chân nhũn eo nhũn được Lư Tỉnh Trần ôm vào trong bồn tắm lớn, lật người lại đến tiếp một hồi nữa.
…
“Lúc tối em nói gì với Thiệu Minh đấy?”
Ôm thân thể trần trụi của vợ yêu chui vào trong ổ chăn, Lư Tỉnh Trần vuốt vẻ da thịt trơn tuột của cậu, nhịn không được hỏi.
An Sâm nằm gối đầu lên khuỷu tay anh buồn ngủ, nghe vậy cười cười:
“Không có gì. Iris Minc thực ra là một người có tính cách rất bị động, em chỉ cho Thiệu Minh cách chủ động một chút. Có đôi khi tình yêu không phải chỉ cần cố gắng là được, có thể quyến rũ thì cứ quyến rũ, nên tấn công thì phải tấn công.”
“Em dạy Thiệu Minh đi quyến rũ Tĩnh An? Có chút khó đi?”
An Sâm cười thần bí.
“Không khó, cứ xem cậu ta làm như thế nào.”
Lư Tỉnh Trần bỗng nhiên nhận ra.
“Em là nói…”
“Suỵt… Em mệt rồi, ngủ đi. Sau này không được nằm trên giường của chúng ta bàn chuyện của người khác.”
“Được được được, đều nghe lời em.”
An Sâm thỏa mãn nhắm mắt lại.
Đó dù sao cũng là con trai của cậu kiếp trước, kiếp này giúp đỡ nó một chút, tìm một nhân duyên mỹ mãn, đỡ khiến cho đứa nhóc có tình kết luyến phụ nghiêm trọng kia nhớ thương người không nên nhớ thương. Đưa một người đàn ông tốt như Tạ Thiệu Minh lên giường nó, cũng coi như không khiến nó phải thất vọng đi.
Chìm đắm trong hơi thở của Lư Tỉnh Trần, An Sâm cảm thấy rất thỏa mãn.
Bóng lưng còng xuống từng ở trong hành lang nơi cốc luân hồi kia thỉnh cầu không biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được đền bù mong muốn.