Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 15 :
Ngày đăng: 17:06 19/04/20
Gương mặt Tiêu Thương Hải trắng bệch, trán nổi gân xanh, ra sức giãy dụa.
Nô Mã Vương tràn ngập lửa giận nào có thể thả y ra, thấy y giãy dụa trái lại càng thêm thích thú, vung tay cho y một cái tát, lật người y lại, mở rộng hai chân, giống như súc sinh đặt y ở dưới thân nhanh chóng vọt vào, cắm càng sâu hơn.
“Đồ đê tiện! Ngươi còn là Hoàng hậu của Đại Thịnh sao? Phi! Ngươi hiện tại là tù binh bản vương bắt về, là nô lệ của bản vương!”
“Bản vương thao ngươi là vinh hạnh của ngươi! Họ Dương kia nếu biết được có thể nào sẽ tức giận đến thổ huyết hay không? Ha ha ha ——“
“Nghe nói ngươi thuộc Tiêu gia ở Giang Nam, con mẹ nó, cũng rất có hương vị! Thịnh Huy Đế có phải cũng thao ngươi như vậy? Sảng khoái đúng không? Ta lợi hại hay là hắn lợi hại?”
Nô Mã Vương mắng đến hứng khởi, thao thao bất tuyệt, hơn nữa còn dùng khẩu âm Đại Thịnh tiêu chuẩn ở Trường Kinh.
Tiêu Thương Hải ngất xỉu mấy lần, khí huyết cuồn cuộn trong ngực, tâm trí một mảnh hỗn độn, khóe miệng tuôn ra máu tươi.
Y đột nhiên hét lớn một tiếng:
“Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục! Tiêu mỗ thà rằng tự sát, cũng tuyệt không chịu khuất nhục!”
Nói xong không biết lấy được sức mạnh từ đâu, đẩy Nô Mã Vương ra, đập thẳng đầu vào trụ gỗ bên trường.
Tiêu Thương Hải không chết, Nô Mã Vương kịp thời bắt được y, nhưng trên đầu vẫn bị rách ra một vết thương thật lớn, máu chảy không ngừng, hôn mê ba ngày ba đêm.
Nô Mã Vương không ngờ y suy yếu đến mức này, mà vẫn còn có khí lực như vậy, không khỏi lại càng hoảng sợ.
Gã cũng không muốn để Tiêu Thương Hải chết như thế, bằng không chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lợi thế duy nhất để ra tay cũng không còn sao? Vậy nên nhanh chóng kêu Tô Hợi gọi đại phu đến.
Bọn họ từng đánh nhau đánh từ sườn núi xuống đến bờ sông. Còn từng nắm tay nói chuyện vui vẻ, uống rượu thỏa thích suốt đêm.
Bọn họ đã từng nắm tay cùng dạo chơi, đứng trên đỉnh núi cao nhìn về phương Bắc, chí ở Trường Kinh. Cũng từng mặc khôi giáp lên, cầm kiếm cùng chiến đấu, giết sạch người Hồ.
Bọn họ cùng từng suy đoán lẫn nhau, giận dỗi cãi cọ, thử thách đối phương. Cũng từng biểu lộ tâm ý, vì một chút việc nhỏ mà ngọt ngào.
Bọn họ đã từng…
Bọn họ đã từng có rất nhiều rất nhiều ngày tốt đẹp như vậy. Hơn nữa, bọn họ còn có hài tử của chính mình.
Thân thể nho nhỏ của Vinh nhi cuộn mình trong tã lót, yếu đuối như thế, đáng yêu như thế. Gửi gắm toàn bộ mong muốn của y và Dương Tĩnh, gửi gắm toàn bộ tương lai huy hoàng của Đại Thịnh.
Nếu như không có sự che chở của y, nhi tử mất đi mẫu thân, ở trong chốn hoàng cung ăn thịt người đó sao có thể bình an sinh tồn? Sau khi trưởng thành liệu có còn nhớ đến một người thân ruột thịt là y?
Một khi không còn mình, Dương Tĩnh nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân khác. Nếu như trong hoàng cung xuất hiện một Hoàng tử khác, Vinh nhi của y, Vinh nhi của y…
Tiêu Thương Hải rốt cuộc cũng không chết được.
Y phải sống sót, chờ Dương Tĩnh đến đón y.
Y phải sống sót, chờ Vinh nhi lớn lên.
Y phải sống sót, để xem Nô Mã Vương chết như thế nào!