Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 23 :
Ngày đăng: 17:06 19/04/20
Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi.
Tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi.
Yêu si mê người đoạn tuyệt, tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt…. Tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt.
Tiếng ngâm xướng trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, thân ảnh cô độc ở trong thời không hư vô lưỡng lự.
Đó là một con đường, một bên về nhà, hoặc là con đường luân hồi.
Người áo tím không nhanh không chậm đi ở phía trước. Mái tóc thật dài chạm xuống mặt đất, trang sức vàng kim bên hông đong đưa nhẹ nhàng. Cho dù là một người đàn ông, nhưng loại phong thái tự nhiên ưu nhã này, vẫn vô cùng khiến người khác xúc động.
Lư Tỉnh Trần đi theo đằng sau, cúi đầu nghe tiếng ngâm xướng vọng lại bên tai.
Sám hối cùng khẩn cầu mười thế, chỉ mong cứu vãn một sai lầm.
Đây đã là lần thứ mười anh đến nơi này.
Trải qua mười thế luân hồi, mỗi một thế, anh sẽ nhớ đến chấp niệm cùng hối hận của đời trước. Sau đó, anh sẽ đến nơi này, cầu xin thần.
Cầu xin cho anh một cơ hội, được gặp lại Thương Hải một lần nữa.
Cầu xin cho anh một cơ hội, cữu vãn sai lầm từng mắc phải.
Cầu xin cho anh một cơ hội, bồi thường cho người anh muốn bồi thường.
Hôm nay, đã là thế thứ mười.
Người áo tím đột nhiên dừng chân lại, nhìn xa xa có bóng lưng một người quỳ gối hướng về phía trước cầu xin thần tiên, giống như chế giễu, lại như thở dài nói:
“Lại thêm một kẻ nữa.”
Lư Tỉnh Trần nhìn lại, chỉ thấy đó là bóng lưng một người đã già, tóc trắng xóa, dáng người còng xuống, thành kính quỳ gối trước mặt Phật tổ, cố chấp mà kiên định cầu xin gì đó.
Mỗi một thế đến đây, Lư Tỉnh Trần lại thấy được mấy bóng người như vậy thoáng hiện.
Lời nguyền mười thế, nghiệp chướng mười thế, đơn độc luân hồi.
Tâm hồn lụi tắt, yêu hận tình si, nhân duyên tan biến, tình thâm người lẻ loi.
Yêu si mê người đoạn tuyệt, tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt…. Tình thâm người lẻ loi, yêu si mê người đoạn tuyệt.
Lư Tỉnh Trần chậm rãi mở hai mắt, hiện ra trước mắt, là nóc xe ngựa tinh mỹ, dưới thân lắc lư, là Ngự giá đang lăn bánh.
“Bệ hạ? Bệ hạ ngài tỉnh?”
Tiếng kêu lanh lảnh đầy vui mừng của thái giám truyền đến.
Lư Tỉnh Trần ngồi dậy, ngực một trận đau đớn.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng sờ lên vết thương trầm trọng trước ngực, chậm rãi ngẩng đầu.
Gương mặt tròn tròn của thái giám Hạ Khởi bên cạnh nửa mừng nửa lo xuất hiện trước mắt.
“Bệ hạ, ngự y nói ngài chưa đến kinh thành thì chưa tỉnh lại đâu. Thực sự là trời cao phù hộ! Bệ hạ quả nhiên là đại cát đại lợi, hóa hiểm thành an, đã sớm tỉnh lại.”
Lư Tỉnh Trần mở miệng, thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc truyền ra từ tiếng nói, trầm thấp mà tràn ngập uy nghiêm:
“Uyển Nương đâu? Bảo nàng ôm Hoàng Trưởng tử đến.”
Hạ Khởi hơi hơi sửng sốt, lập tức xoay mặt cười nói:
“Vâng. Bệ hạ, nô tài đi truyền.”
Lư Tỉnh Trần chậm rãi tựa lên gối mềm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hắn biết, từ một khắc khi mở mắt ra, hắn đã trở về.
Hắn không còn là Lư Tỉnh Trần của thế thứ mười, mà là Thịnh Huy đế của kiếp này — Dương Tĩnh.