Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 37 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


“Ngươi…”



Dương Tĩnh sớm biết rằng y không muốn hài tử này, lại không ngờ y có thể nhẫn tâm tuyệt tình như thế.



Tiêu Thương Hải lạnh lùng nói:



“Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi không hận hài tử này! Nó là do Nô Mã Vương ép buộc ta sinh hạ, là sỉ nhục của ta! Ta sẽ không nhận nó, cũng không muốn nhìn thấy nó! Ngươi nhanh chóng đưa nó đi đi, sau này chúng ta đều bớt lo!”



Dương Tĩnh nhìn y thật sâu:



“Ngươi nói đều là lời thật lòng? Đưa Kiện nhi đi, ngươi thực sự sẽ không nhớ đến nó? Suốt đời cũng sẽ không nhớ thương nó?”



Tiêu Thương Hải hơi run lên, quật cường nghiêng đi, thấp giọng nói:



“Không phải sao? Nếu nó không được sinh ra, trái lại còn là một chuyện may mắn. Sinh ra rồi, lại gây cho người khác phiền não vô hạn. Ngươi có thể giữ một mạng cho nó, ta đã vô cùng cảm kích. Đây là cách tốt nhất…”



Thanh âm của y dần trở nên yếu ớt, lông mi dài thật dày nhẹ cụp xuống, che đi đôi mắt ảm đạm.



Trong lòng Dương Tĩnh tê rần, thương tiếc vô hạn. Hắn nhẹ giọng nói:



“Được rồi, chúng ta không đề cập đến chuyện này nữa. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài xem.”



Sau khi Dương Tĩnh không còn nhắc đến chuyện của Dương Kiện trước mặt Tiêu Thương Hải nữa. Tiêu Thương Hải vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không chủ động hỏi đến.



Dương Tĩnh cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng.



Hắn cũng không đưa Dương Kiện đi. Nếu như để hài tử này lưu lạc trên thảo nguyên, nói không chừng sẽ bị những kẻ có tâm trong người Hồ tìm được, đưa cho người của Đại Thịnh nuôi nấng cũng không được, ngày sau không biết sẽ sinh ra loại sóng gió nào, thật giống như một quả bom hẹn giờ. Huống chi ngay từ đầu hắn đã không muốn đưa Dương Kiện đi.



Trong người hài tử này có chảy một nửa huyết mạch của Tiêu Thương Hải.



Dương Tĩnh cho rằng sau khi mình sống lại sẽ có thể thay đổi tất cả.




Hắn nói:



“Các ngươi không cần trả lời gấp gáp, hiểu rõ rồi hãy quyết định. Chuyện này trẫm giao cho Trương đại nhân xử lý, các ngươi nghĩ thông suốt rồi thì đi tìm hắn.”



Nói xong hắn liền rời đi, dặn dò Trương Lữ vài câu.



Trương Lữ thật cẩn thận nói:



“Bệ hạ, ngài thực sự muốn dẫn nhị Hoàng tử quay về kinh?”



Dương Tĩnh nói:



“Đương nhiên!”



Trương Lữ thấp thỏm trong lòng, khéo léo nhắc nhở Hoàng thượng:



“Vậy bên tiền triều… Còn có Thái hậu bên đó, ngài có phải là nên sớm đưa thư báo tin qua không?”



Dương Tĩnh ngẫm nghĩ một chút, nói:



“Ngươi nói rất đúng. Trẫm viết một phong thư cho Thái hậu trước. Còn chuyện tiền triều bên kia, chuyện riêng trong hậu cung của trẫm, còn chưa đến lượt bọn họ quản.”



Trương Lữ nghĩ thầm: Việc Hoàng tự, sao lại không phải đại sự chứ? Nhị Hoàng tử tuy rằng là do Hoàng hậu sinh ra, đặt tên là Dương Kiện, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Nô Mã Vương. Hoàng thượng cứ công khai ôm về cung như vậy, đám quan văn hủ nho há có thể từ bỏ ý đồ?



Bất quá hắn không dám nhiều lời nữa, lui xuống làm việc.



Dương Tĩnh quả thực viết một phong thư cho Thái hậu, sai người ra roi thúc ngựa đưa về kinh.



Ngày hôm sau hắn mang Tiêu Thương Hải còn đang tĩnh dưỡng cùng Dương Kiệm còn nằm trong tã, qua sông Trường Giang, bước lên vùng đất của Đại Thịnh.