Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 3 :
Ngày đăng: 17:06 19/04/20
Nghĩ đến Hoàng hậu đang ở trong quân doanh, Hạ Thủ Quốc liền hiểu rõ vì sao Hoàng thượng lại vội vã trở về.
Hắn nói:
“Bệ hạ, đêm khuya rét mướt, một đường dạ hành cần phải cẩn thận. Vi thần sẽ bảo bọn họ nấu chút cơm, hộ vệ ngài quay về.”
Thịnh Huy đế gật đầu, xuống khỏi thành lâu, chỉnh binh xuất phát.
Nửa đêm dạ hành quả thực bất tiện. Hơn nữa đêm nay lại không có một chút ánh sáng, đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón, tướng sĩ hai bên nhất tề cầm theo ngọn đuốc cháy, soi đường cho Thịnh Huy đế.
Thực ra Thịnh Huy đế làm sao lại không biết điều đó chứ. Tối nay bọn họ đánh úp, vốn là lợi dụng bóng đêm để tiến đến. Hiện tại dạ hành quay về cũng là như vậy.
Khoảng sau giờ Thìn, mọi người đã nhanh chóng về được đến đại doanh.
Thịnh Huy đế ngay cả khôi giáp cũng chưa kịp cởi ra, liền vội vã chạy đến doanh trướng của Hoàng hậu.
Không biết vì sao, hắn vẫn luôn thấy bồn chồn, cảm giác như có việc gì đó phát sinh, một đường quay về vẫn nghĩ đến dáng vẻ không quá thoải mái của Tiêu Tể lúc sáng.
Trong lòng hắn có chút hối hận, không nên mang theo Tiêu Tể đang mang thai đi theo mới đúng. Chỉ là hai người làm bạn bên nhau đã có hơn mười năm, chưa từng rời xa một khắc nào. Đặc biệt là trên chiến trường, càng có thể đem phía sau giao lại cho đối phương. Nếu như xuất chinh không đi cùng với y, liền thấy có chút thiêu thiếu. Hơn nữa……lưu lại Tiêu Tể ở kinh thành, hắn xác thực cũng không quá yên tâm.
Thịnh Huy đế cùng Tiêu Tể đều là nam tử, chuyện phải lo lắng có khác biệt rất lớn với nữ tử. Nữ tử dĩ phu vi thiên, dĩ tử vi quý, cả đời truy cầu lớn nhất bất quá chỉ là bốn chữ giúp chồng dạy con mà thôi. Nếu như là có con thừa tự, càng lấy hài tử làm trọng.
Nhưng Tiêu Tể tuy rằng quý vi Hoàng hậu, nhưng hùng tâm vẫn đang bừng bừng, không cam lòng bị nhốt ở trong thâm cung. Thịnh Huy đế lại càng thích cảm giác được cùng y chinh chiến trên sa trường. Bởi vậy hai người tuy rằng biết rõ có thai không thích hợp lên đường, nhưng đều nghĩ đến không phải đại sự gì. Hơn nữa thân thể Tiêu Tể từ trước đến nay vốn rất khỏe mạnh, bất luận là y hay là chính Thịnh Huy đế, đều rất khó đem y biến thành phụ nhân có thai mà đối đãi.
Thịnh Huy đế mạnh xốc lên mành trướng, liền đụng phải một thái giám đang vội vội vàng vàng.
Vóc người của thái giám không được khỏe mạnh, Hoàng đế lại khôi giáp đầy người, lập tức bị va ngã xuống, chậu đồng trong tay rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, nước bẩn nhiễm đầy máu tràn trên mặt đất.
Thịnh Huy đế tập trung nhìn lại, quát lớn:
“Sao lại thế này!”
Thái giám kia thấy là Hoàng thượng, sợ đến mức quỳ rạp xuống đất:
“Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Hoàng hậu nương nương phải sinh, nô tài……”
Lời của hắn còn chưa dứt, sắc mặt Thịnh Huy đế đã đại biến, chạy ào vào trong trướng.
“Bệ hạ, phòng sinh ô uế, ngài không thể đi vào!”
Hai ma ma trong cung đứng canh ngoài cửa, thấy Hoàng thượng một thân khôi giáp vọt đến, liền cuống quít ngăn hắn ở bên ngoài.
Thịnh Huy đế sao lại để ý đến các nàng chứ? Một tay vung lên, gạt cả hai người sang một bên.
Ô uế? Còn có thể nào ô uế hơn hắn vừa đánh hạ thành Hô Hà, giết địch vô số, toàn thân đầy máu chứ.
Uyển Nương vội nói:
“Bệ hạ, nương nương, trời lạnh, hài tử mới sinh ra không thể chịu lạnh a.”
Trong trướng đã đốt noãn lô, nhiệt khí dào dạt, cũng không lạnh lẽo. Nhưng mùa đông này thực khắc nghiệt, gió bắc điên cuồng gào thét ở bên ngoài, hài tử mới sinh ra không thể chịu nổi hai vị phụ thân lăn qua lăn lại.
Dương Tĩnh cùng Tiêu Tể nghe vậy, lúc này mới hậm hực thu tay.
Tiêu Tể ghé vào bên tai Dương Tĩnh, nói nhỏ:
“Ký Nô, ta vừa mới sờ được. Tiểu kê kê của nhi tử chúng ta cũng không nhỏ đâu.”
Dương Tĩnh cúi đầu cười, nheo mắt nhìn Tiêu Tể, thấp giọng nói:
“Đó là đương nhiên. Con ta mà, tất nhiên là giống ta, ngươi đúng ra phải biết rồi chứ.”
Tiêu Tể đưa tay đánh hắn một quyền, tức giận lườm hắn một cái.
Dương Tĩnh sờ sờ toàn bộ gương mặt vẫn vô cùng tái nhợt của Tiêu Tể, ôn nhu nói:
“Mệt mỏi đi? Khổ cực cho ngươi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Tể thực sự là rất buồn ngủ, việc sinh sản đã tiêu hao nhiều thể lực của y lắm. Y cẩn thận nhìn Dương Tĩnh một lượt, nói:
“Không bị thương chứ?”
Dương Tĩnh mỉm cười, nói:
“Không có. Ngươi yên tâm, đều là máu của địch nhân.”
Tiêu Tể cũng không có hỏi hắn đi làm cái gì, sờ sờ hài tử ngủ say bên cạnh, dặn dò một câu:
“Đừng ôm hài tử đi, để lại chỗ này cạnh ta.”
Nói xong liền trầm trầm ngủ say.
Dương Tĩnh nhìn thụy nhan của y một chút, phất tay một cái, để cho Uyển Nương ôm tiểu Hoàng tử đi.
“Đừng làm ồn y. Đem hài tử giao cho vú em đi.”
Uyển Nương gật đầu, thật cẩn thận ôm tiểu Hoàng tử xuống phía dưới.
Dương Tĩnh ngồi bên người Tiêu Tể một lát, cũng cảm thấy mệt mỏi, liền đứng dậy đi sang đại trướng bên cạnh nghỉ ngơi.