Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 54 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Đại Thịnh ba năm tuyển tú một lần. Sau khi Thịnh Huy đế định đô ở Lạc Kinh, năm đầu thay đổi niên hiệu chiến sự không ổn, lại vừa lập Hoàng hậu và tấn phong phi tần, bởi vậy miễn tuyển tú một năm. Sau đó năm Vũ Hợp thứ ba mở một lần tuyển tú, đám người Mạnh Quý nhân, Vương Mỹ nhân và Thôi Tiệp dư cùng vào cung năm ấy. Lại đến Vũ Hợp năm thứ sáu, chính là năm ngoái, trong tâm Dương Tĩnh lo lắng chuẩn bị cho lần xuất chinh thứ hai, đánh bại Nô Mã Vương, cứu Tiêu Thương Hải về, rửa sạch nỗi nhục, đâu còn tâm tình mà tuyển tú?



Tới năm nay là Vũ Hợp năm thứ bảy, Thái hậu không hiểu sao lại nhớ đến năm ngoái ngừng tuyển tú một năm, liền muốn bù vào năm nay.



Dương Tĩnh nghe vậy, dường như hơi sửng sốt một chút, nói:



“Năm nay muốn tuyển tú sao? Nhi tử chưa từng nghe Lễ Bộ nhắc đến mà? Hơn nữa tuyển tú đều được tiến hành vào mùa xuân, sao mẫu hậu đột nhiên lại muốn làm vào mùa thu?”



Thái hậu thấy vẻ mặt hắn không giống như giả bộ, hình như trước đó thật sự không biết chuyện gì, tâm trạng có chút thư thái.



Chuyện tuyển tú là gần đây bà mới nghĩ đến, không tiết lộ chút phong thanh nào, sáng sớm hôm nay khi Tiêu Thương Hải đến thỉnh an mới bất chợt nhắc tới, chính là muốn khiến cho y trở tay không kịp. Ai ngờ Hoàng thượng mấy ngày nay không có đến đột nhiên hôm nay hạ triều xong lại đến, bà không khỏi nghĩ là Hoàng hậu đưa tin cho Hoàng thượng. Nhưng đám nô tài của Hoàng hậu bà đều sai người trông chừng, không thấy Hoàng hậu có cơ hội phái người đi ra ngoài, xem ra thực sự là trùng hợp.



Nói đến thì cũng là Thái hậu không còn cách nào khác. Trương Tiệp dư tuy rằng nhập cung, nhưng Hoàng thường đối với nàng cũng rất lạnh nhạt. Đám tần phi còn lại càng không cần phải nói.



Thái hậu mắt thấy địa vị của Hoàng hậu càng ngày càng ổn, thậm chí thằng nhãi sinh ra cùng với người Hồ kia vài ngày trước đó sinh bệnh, Hoàng thượng thương xót giống như nhi tử, trong lòng Thái hậu sao có thể thoải mái được?



Bà suy nghĩ chừng mấy ngày, đúng lúc mấy mệnh phụ của các nhà tiến cung thỉnh an, phu nhân của An Bình Hầu nói trưởng nữ trong nhà tháng trước đã đính ước.



Nữ nhân này lớn tuổi, lại thích lải nhải, còn thích hoa lá giống như thiếu nam thiếu nữ.



Thái hậu rất thích trưởng nữ của An Bình Hầu, dung mạo xuất chúng, lại thông minh khéo léo, hiền lành dịu dàng, bởi vậy nghe thế liền rất quan tâm, mơ hồ còn có chút than thở tiếc nuối.



Phu nhân của An Bình Hầu nhân tiện nói:




Đôi mi thanh tú của Hoàng thượng dựng thẳng lên, lạnh nhạt nói:



“Sao vậy? Hoàng hậu đây là không vui? Có ý muốn từ chối sao?”



Tiêu Thương Hải vội nói:



“Nhi thần không dám.”



Thái hậu vỗ bàn:



“Vậy con xem, ai gia nói như thế nửa ngày, con cũng không có một câu vui vẻ. Chẳng lẽ Hoàng hậu là đang đố kị? Hay là không để Thái hậu như ai gia đây vào mắt?”



Đố kị cùng bất hiếu đều nằm trong bảy tội lớn.



Tiêu Thương Hải không còn cách nào khác, đang chuẩn bị nhắm mắt đồng ý, Hoàng thượng đúng lúc đến đây.



Thái hậu nói:



“Tuyển tú năm ngoái đã miễn một năm, làm lỡ không ít nữ tử đến độ tuổi nhà các đại thần. Trước đó vài ngày ai gia gọi vài vị mệnh phụ tiến cung nói chuyện phiếm, nói với ai gia vài câu. Ai gia nghĩ, ba năm tuyển một lần, đây là lệ cũ của Đại Thịnh. Tình huống năm ngoái đặc biệt, có thể miễn liền miễn, năm nay có thể bù lại. Ai gia đã hỏi thăm qua, mấy nhà đại thần trong kinh đều có tử nữ vừa độ tuổi không tệ, nếu như Hoàng thượng thích, còn có thể tuyển thêm mấy nam phi. Hiện tại dưới gối Hoàng thượng ít ỏi, ai gia là mẫu thân không quan tâm đến con, ai còn có thể quan tâm đến con chứ?”



Nói rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Hoàng hậu đang nắm chặt tay.