Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 56 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Dương Tĩnh bị Tiêu Thương Hải lăn qua lăn lại quá mức.



Không phải nói kỹ thuật của Tiêu Thương Hải không tốt, mà là Dương Tĩnh lâu không ‘hầu hạ’, tay thừa chân thừa, thật sự là có chút không chịu được.



Xong việc Tiêu Thương Hải ân cần giúp hắn tắm rửa, quay lại giường còn thân thiết xoa bóp cho hắn, làm tốt công việc ‘Thiện hậu’ của một tiểu công tốt.



Dương Tĩnh để y hầu hạ, trong lòng thực ra có chút phức tạp.



Từ khi hai người thân mật từ mười năm trước đến giờ, số lần Tiêu Thương Hải phản công ít có thể đếm được. Không phải là Tiêu Thương Hải không muốn, mà là y nhớ đến thân phận cùng tôn nghiêm của Dương Tĩnh, cam tâm tình nguyện ở phía dưới hầu hạ.



Nhưng Tiêu Thương Hải cũng là nam nhi đường đường bảy thước, sáu tuổi đã vịnh ra câu ‘Bắc yến hàm xuân nê, kim triều lạc thùy gia’, có thể thấy được từ nhỏ đã có chí lớn. Nhân tài bậc này, nhưng vì tình yêu, lại dứt khoát buông tha tất cả, cam tâm bị vây trong hậu cung, thậm chí chịu đựng nỗi khổ lấy thân nam tử sinh con, sinh con nối dõi cho Dương Tĩnh. Chua xót ấm ức trong đó, chỉ tự bản thân mình biết.



Dương Tĩnh khổ sở cầu xin mười thế quay về, chính là vì muốn Tiêu Thương Hải có được hạnh phúc. Thế nhưng hắn không thể ném đi cái thân phận Hoàng đế này được, cho nên cũng không thể khiến Tiêu Thương Hải luôn thoải mái. Việc tuyển tú lần này, hắn đã sớm có tâm lý đề phòng, đơn giản là vì thời cơ chưa đến, nên không có ngăn cản. Nếu như ở phía dưới có thể khiến Tiêu Thương Hải vui vẻ, hắn cũng nguyện ý làm.



Hắn xoay người kéo tay Tiêu Thương Hải qua, ôm y vào vào trong ngực.



Tiêu Thương Hải nhu thuận dựa sát vào hắn, nói:



“Đi ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngươi còn phải vào triều đó.”



Dương Tĩnh nói:



“Ta đã nghĩ rồi, lần tuyển tú này kéo dài đến đầu xuân sang năm, nhân tiện thời gian này, ngươi chỉnh lý khuê tú các nhà đến tuyển tú thành một danh sách, sang năm ta tứ hôn cho các hoàng thất.”



Tiêu Thương Hải hơi sửng sốt, nói:



“Đây là muốn làm gì? Hơn nữa.. con cháu hoàng thất đến tuổi sợ là không có nhiều lắm đâu.”



Dương Tĩnh cười, nói:



“Trong lòng ta tự có chủ trương. Ngươi chỉ cần để ý tú nữ là được.”
Y sửng sốt một hồi, nói:



“Thế nhưng Hoàng ngự y nói, cơ thể của ta còn phải điều dưỡng nhiều năm nữa, trong khoảng thời gian này… Chỉ sợ không thể sinh con.”



Tin tức này mặc dù y đã che giấu trong cung, nhưng không hề giấu Dương Tĩnh.



“Chúng ta không phải là đã có Vinh nhi rồi sao.”



Dương Tĩnh không bận tâm.



Con một cũng không có gì, tiền triều cũng không phải là chưa từng có liền lệ chỉ có duy nhất một Hoàng tử. Hơn nữa, Tiêu Thương Hải cũng không phải là không thể sinh, sau này nói không chừng bọn họ còn có thể có con nữa.



Dương Tĩnh còn nhớ rõ đời trước Tiêu Thương Hải chết như thế nào. Cô đơn lạnh lẽo nằm trong lãnh cung, bệnh nặng lại thêm sinh non mà xuất huyết rất nhiều, thân thể gầy gò giống như một bộ xương khô, ngay cả mái tóc đen cũng biến thành màu xám trắng…



Dương Tĩnh khẽ run lên, không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn chăm chú ôm chặt người trong lòng, thân thể ấm áp cùng hô hấp nhẹ nhàng khiến hắn an tâm, nặng nề hôn lên đỉnh đầu đầy tóc đen nhánh của Tiêu Thương Hải.



Tiêu Thương Hải vòng tay ôm lại hắn, đầu chui vào trong ngực hắn, dán chặt trước ngực hắn.



“Thương Hải, đời này kiếp này, trừ ngươi ra ai ta cũng không muốn. Những nữ nhân này, ta đến đó đều là đi ngủ, rất ít chạm đến các nàng.”



Dương Tĩnh thì thào hôn lên mái tóc y.



Tiêu Thương Hải nắm tay thật chặt, nhẹ giọng nói:



“Ta có tài đức gì…”



Hai người đều không nhắc lại nữa, vẫn dùng tư thế như vậy ôm chặt nhau, không biết ngủ say từ lúc nào.



Sáng sớm Dương Tĩnh thức dậy, cánh tay đã tê rần, cộng thêm xương sống thắt lưng đau, đỡ thắt lưng đi vào triều.