Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 61 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


Dương Tĩnh thấy Thái hậu thật sự bị bệnh, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút hổ thẹn, liền cùng Tiêu Thương Hải mỗi ngày mang Thái tử đến thăm. Một nhà ba người nói một vài chuyện vui cười với Thái hậu, đặc biệt là Thái tử ngọc tuyết đáng yêu, tính tình còn hoạt bát hiếu động, Thái hậu thật ra lại hài lòng không ít.



Ngày ấy Dương Tĩnh thuận miệng nói với Thái hậu:



“Nghe nói Phật pháp có thể khiến cho lòng người thanh tĩnh, Bạch Mã tự mới có một vị trụ trì, Phật pháp cao thâm, học thức khiến người khác kính nể. Không bằng trẫm thỉnh hắn tiến cung giảng một chút Phật pháp cho mẫu hậu, cũng tiện thể giải buồn.”



Lúc này Phật giáo mới được truyền vào Đại Thịnh chưa lâu, còn chưa thịnh hành phồn vinh giống như thời Tùy Đường sau này, nhưng cũng đã có không ít tín đồ.



Hoàng Thái hậu thì sao cũng được, thực ra ở trong cung ngoài nhàn nhã cũng chỉ có nhàn nhã, nếu nhi tử đã có lòng, vậy nghe một chút, coi như giải buồn đi.



Ai ngờ trụ trì của Bạch Mã tự quả nhiên học vấn cao minh, hơn nữa nội dung giảng giải Phật pháp sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giảng cố sự về kinh Phật cũng rất êm tai, bất tri bất giác liền khiến cho người ta cảm thấy được dẫn dắt.



Thái hậu nghe xong một lần, liền mê mẩn. Qua mỗi vài ngày lại tuyên Viên Lâm đại sư tiến cung giảng Phật pháp một lần, thậm chí còn tự mình xuất cung đến Bạch Mã tự dâng hương.



Trầm ngâm trong Phật pháp, tâm tình Thái hậu dần dần bình tĩnh lại rất nhiều. Đợi Thái hậu dưỡng khỏi tâm bệnh, đã đến cuối năm.



Thái tử Dương Quang Vinh qua sinh thần hai tuổi, dựa theo tập tục của Đại Thịnh cũng đã ba tuổi rồi.



Vội vàng bận rộn làm tiệc sinh thần của Thái tử xong, lại bắt đầu chuẩn bị cho năm mới. Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều bận rộn đến xoay vòng vòng.
“Nếu là con vợ lẽ thì coi như xong. Hoàng hậu thế nhưng chính là con dòng chính trực hệ của Tiêu gia ở Giang Nam, đó là loại nhân phẩm khí độ nào? Nói khó nghe, sỏi đá ở trước mặt ngọc trai còn có nổi ánh sáng gì chứ?”



Như vậy, liền khiến tâm tư của một nhóm người lụi tắt.



Đức phi hoàn thành nhiệm vụ, chí ít cũng bỏ đi được tâm tư của mười mấy nhà muốn dựa thế trèo cao. Những người đó trong nhà cũng có người thân tham gia tuyển tú, trở về liền truyền ra, người tắt tâm tư càng nhiều hơn. Kể từ đó, phần lớn những người mong được đi trong cung một vòng, ở lại trong cung đến cùng cũng về nhà, còn tương đối có mặt mũi, tiếp đó liền thành gia lập thất. Nếu có thể được trực tiếp chỉ hôn thì rất tốt.



Tiêu Thương Hải nhìn kết quả, nói Đức phi thực sự là tài giỏi. Vừa nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng liền vui vẻ, đến chỗ của Đức phi nghỉ ngơi ba ngày, còn ban thưởng một đống đồ vật, ‘cổ vũ’ Đức phi không ngừng cố gắng, tiếp tục nỗ lực.



Tuy rằng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu không có nói rõ ràng với nàng rằng ‘Ngươi cứ tiếp tục đả kích những người đến tuyển tú đi, hay nhất là đả kích rồi dập tắt tâm tư muốn vào tuyển tú của các nàng mới tốt’, nhưng Đức phi hầu hạ Hoàng thượng đã vài chục năm, sao còn không biết ý tứ chứ? Thế là lừa trái gạt phải những người vui tươi hớn hở đệ bài tiến cung cho bọn họ thấy, ngay cả mấy người có quan hệ họ hàng thân thích cách đó ba nghìn dặm cũng chỉ điểm cho trước.



Như vậy quả thực giảm bớt được không ít tâm sức.



Trước đó từng nói qua, chế độ tuyển tú của Đại Thịnh còn chưa biến thái giống như triều Thanh sau này, nhà ai có thiếu nữ thiếu nam đến độ tuổi đều nằm trong danh sách đăng ký, có quản hạt chuyên phụ trách công việc thống kê nhân khẩu, ngươi muốn trốn tuyển cũng không được.



Chế độ tuyển tú của Đại Thịnh rộng rãi hơn rất nhiều, nhất là tử nữ nhà quan lại có phẩm cấp muốn chạy đến làm tần phi có địa vị, đều là theo nguyên tắc tự nguyện. Trong nhà có người đủ tuổi thì báo, không có không cần báo. Nếu như có một vài thứ nữ đến tuổi, ngươi muốn báo ai thì báo, báo một người hay báo hai người đều không bắt buộc.



Vì vậy Đức phi nửa sáng nửa tối thầm giúp Hoàng hậu ‘càn quét’ một vòng, đến khi báo danh sách tuyển chọn chính thức lên thì đã bớt đi được một phần ba số tên.