Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 6 :
Ngày đăng: 17:06 19/04/20
Tiếng gió gào thét, chiến mã hí vang, tiếng binh khí chạm vào nhau thê lương, tiếng binh lính thét gào bỏ mình….
Trước mắt là một mảnh đỏ tươi. Trong lòng tràn ngập phẫn nộ, sợ hãi cùng lo lắng cực độ.
Một bóng áo choàng màu đỏ giống như ngọn lửa, ở trong chiến trận hỗn loạn lại đẹp đẽ đến lóa mắt. Kiếm quang uy vũ, xuất ra từng mũi kiếm sắc bén, đi qua nơi nào, liền kết liễu một kẻ địch.
Thế nhưng nhiều người lắm.
Bóng người đỏ rực kia không ngừng lao tới, lại bị vây lại.
Đủ rồi! Đủ rồi! Mau đến đây!
Anh gấp đến độ há miệng kêu to, tìm kiếm bóng dáng kia, không ngừng vươn tay qua.
Nhưng dường như có thứ gì đó ngăn cản anh. Một lần lại một lần, anh cùng bóng dáng đỏ rực kia càng lúc càng cách xa nhau.
Anh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Không ngừng vung vũ khí trong tay lên, muốn xông lên chém giết. Nhưng bên cạnh dường như có người đang kéo anh, làm thế nào cũng không thể vùng thoát ra được.
Sau đó anh đột nhiên thấy bóng dáng đỏ rực kia khựng lại.
Khôi giáp vàng kim che kín, không nhìn rõ lắm gương mặt, nhưng đôi mắt trong suốt tinh tường kia, chợt hiện lên tia sáng phức tạp.
Người nọ hô lên với anh một câu, nhưng anhlại không thể nghe được rõ ràng.
Khoảng cách xa xôi như vậy, nhưng anh dường như có thể thấy được ý cười cùng vẻ đẹp nơi chân mày của người nọ.
Nhưng tất cả chỉ là ảo giác.
Anh nhìn thấy bóng dáng đỏ rực kia bình tĩnh nhìn anh trong chớp mắt, đột nhiên phóng ngựa quay đầu lại, không hề chùn bước mà nhảy vào giữa đám địch quân phía sau.
“Không —“
“Không!”
Lư Tỉnh Trần một bên bới cơm, một bên không nhịn được nói:
“Được rồi được rồi, đã biết. Bác Trần bác bây giờ càng lúc càng dài dòng đó.”
Bác Trần đành chịu mà lắc đầu.
Nhà họ Lư liên tục bốn đời đều là là con một. Đến đời này, lại có được hai đứa con trai, Lư lão gia vui sướng thế nào không cần nói cũng biết.
Nhà họ Lư năm đó bắt đầu khởi sắc từ nghiệp vận tải đường thủy, sau đó mới từ đường thủy phát triển sự nghiệp sang ô tô và đồ điện gia dụng. Đến đời của Lư lão gia cùng Lư đại thiếu gia, dần dần chuyển sang nhà đất cao ốc, cũng đầu tư vào ngành công nghiệp điện ảnh truyền hình nữa.
Phu nhân của Lư lão gia, hay chính là mẹ của Lư Tỉnh Thế cùng Lư Tỉnh Trần, tên là Trình Quảng Lâm, ba mươi năm trước là ngôi sao điện ảnh truyền hình đẳng cấp ba sao nổi tiếng một thời.
Xuất thân của bà cũng không hề đơn giản, gia đình có quan hệ làm ăn với xã hội đen, hiện tại cha của bà cùng một người em trai đều là những vật có tiếng tăm lẫy lừng.
Mà Trình Quảng Lâm cũng có số sinh con trai, vừa gả vào nhà họ Lư liền sinh hạ hai người con trai.
Con trai trưởng Lư Tỉnh Thế năm nay ba mươi tuổi, từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục hoàn mỹ, mười tám tuổi đã đạt được học vị đại học ở nước Mỹ, hai mươi mốt tuổi nhận được hai học vị thạc sĩ, sau đó vẫn luôn ở bên Mỹ trông coi việc làm ăn bên đó.
Con trai thứ Lư Tỉnh Trần, năm nay hai mươi sáu tuổi. So với cách thức trưởng thành hoàn mỹ của anh trai thì anh lại khác hẳn, có lẽ vì là con trai út, Lư phu nhân nuông chiều anh nhiều hơn, học tập cũng chỉ tàm tạm, không có chỗ nào hơn người.
Mười tám tuổi thì Lư Tỉnh Trần đến nước Mỹ học tập, học xong bốn năm đại học lấy được bằng rồi liền khẩn cấp về nước. Nguyên nhân chính là, ở gần anh trai anh quá.
Người kia quản lý anh so với cha mẹ còn nghiêm khắc hơn.
Lư phu nhân vì thân thể không tốt, cần tĩnh dưỡng, vì vậy mới tống con trai út sang nước ngoài rồi cùng ông xã chuyển đến Thụy Sĩ ở. Lư Tỉnh Trần về đến nhà thì thấy, ha, cha mẹ không có nhà, anh trai lại ở cách đây rất xa, trong nhà chỉ có một mình anh làm chủ. Thế là dần dần hình thành thói quen sinh hoạt phóng túng.
Nhưng năm nay anh trai Lư Tỉnh Thế đã về nước, ngày lành của Lư Tỉnh Trần cũng kết thúc rồi.
Trước đây ở công ty làm thành viên ban Giám đốc không có chút lý tưởng, cả ngày sống phóng túng, hoàn toàn không cần làm gì cả. Nhưng hiện tại mỗi ngày đều bị ông anh trai xách đến trước mặt bắt báo cáo. Việc làm không tốt, còn có thể bị mắng đến mức máu chó ngập đầu, sau đó còn bị đá mông về bắt làm lại, mặt mũi trong hay ngoài gì cũng đều mất hết rồi.
Lư Tỉnh Trần cảm thấy áp lực đè lên mình thật lớn.