Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 79 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


“Ta đến cọ lưng cho ngươi.”



Dương Tĩnh ân cần vây xung quanh Tiêu Thương Hải.



Tiêu Thương Hải là người Tiễn đường, trời sinh làn da đã rất đẹp. Trước đây còn chưa được nhẵn nhụi như thế, nhưng nhiều năm qua sống ở trong thâm cung, Dương Tĩnh có thứ gì ăn ngon uống ngon đều mang đến bồi bổ cho y trước tiên, hơn nữa Hoàng thượng không hề nạp phi, Thái hậu một lòng lễ Phật, địa vị của Thái tử cũng vững chắc, y càng không phải lo lắng quay đầu nhìn lại, không khỏi bổ đến bóng loáng, da trắng nõn nà.



Y eo nhỏ chân dài, tỉ lệ vóc dáng rất tốt, lại là người luyện võ, vân da càng thêm rõ ràng, khung xương cân xứng, quả nhiên là thêm một chút ngại béo, bớt một chút ngại gầy. Tròng mắt Dương Tĩnh hận không thể dính chặt lên người y, lưu luyến không rời.



Tiêu Thương Hải lười biếng dựa ở bên cạnh bể, nghiêng qua, liếc mắt nhìn về phía Dương Tĩnh, hai mắt hẹp dài xinh đẹp chói mắt, đôi con ngươi giống như hắc mã não lóe ra tia sáng không rõ.



Làn da của Dương Tĩnh hơi tối, là màu đồng cổ, ngoài do nhiều năm phơi nắng trên chiến trường, phần lớn là do trời sinh. Hắn chính là loại người dù có dưỡng như thế nào cũng không trắng nổi, cực có chất nam nhi. Vai rộng chân dài, ***g ngực rộng lớn, cơ thể ưu mỹ, phối với dung mạo uy nghiêm anh tuấn, quả thực không thể chê được.



Chỉ tiếc hiện tại trên mặt của nam nhân tuấn lãng tôn quý này đang lộ ra vẻ mặt mê đắm hèn mọn, không khỏi cực mất khẩu vị.



Tiêu Thương Hải xoay người, nhéo nhéo cơ ngực Dương Tĩnh, cười nhẹ, nói:



“Bảo dưỡng cũng không tệ.”



Dương Tĩnh che ngực, ủy khuất nói:



“Ngươi đùa giỡn ta.”



Khóe miệng Tiêu Thương Hải co rút, bàn tay vốn còn muốn tiếp tục sờ xuống dưới liền cứng đờ.



Dương Tĩnh xoay người một cái, đấm Tiêu Thương Hải:



“Đáng ghét mà…”



Tiêu Thương Hải bày ra bộ dáng buồn nôn, xoay người hất tay ra, chạy trốn.



Dương Tĩnh ngây ra một chút, đuổi theo:



“Ai nha, sao lại bỏ người ta lại mặc kệ không nhìn nha.”



“Ngươi để cho ta chết chìm luôn đi!”



“Người ta luyến tiếc mà.”




Tiêu Thương Hải trừng mắt nhìn hắn:



“Trời còn chưa có tối đâu. Hơn nữa Thái tử và Kiện nhi sợ rằng đã đến, còn không nhanh nhanh đi ra ngoài đi.”



Hai người mặc y phục và phục sức xong, cùng đi ra, Thái tử và Dương Kiện quả nhiên đã tới.



Một nhà bốn người dùng cơm xong, Tiêu Thương Hải liền đem mấy món đồ mang về cho nhi tử ra.



Thái tử nghe nói hôm nay phụ hoàng cùng mẫu hậu xuất cung, không khỏi ước ao không thôi. Nhưng hắn biết mình bây giờ còn chưa thể xuất cung, bởi vậy vẫn chưa có yêu cầu gì. Nhưng thật ra Dương Kiện đơn thuần lại nói thẳng:



“Phụ hoàng, phụ hoàng, lần sau xuất cung mang theo nhi thần đi đi. Nhi thần cũng cũng muốn ra ngoài cung ngắm nhìn mà.”



Dương Tĩnh cười ha ha, nói:



“Chờ Kiện nhi lớn hơn một chút nữa đi, phụ hoàng sẽ mang con ra ngoài chơi.”



“Đó là lúc nào ạ?”



“Ừm… Chờ sau khi con tròn mười tuổi đi.”



Dương Kiện nghe nói còn lâu như vậy, không khỏi có chút thất vọng, tiếp đó lại nói:



“Vậy ca ca có thể đi cùng không ạ?”



Dương Quang Vinh nghe vậy, cũng lộ ra vẻ mong chờ.



Dương Tĩnh cười ha ha, nói:



“Đến lúc đó tất cả mọi người cùng đi. Nhưng các con cũng không thể bướng bỉnh, phải ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó còn xem các con học tập như thế nào nữa.”



Dương Quang Vinh cùng Dương Kiện nghe vậy đều vô cùng vui mừng, cùng gật đầu biểu thị rằng sẽ quyết tâm, giống như ngày mai đã có thể xuất cung vậy.



Đuổi được các nhi tử đi rồi, Tiêu Thương Hải mệt mỏi quá độ, đêm nay cũng không nhắc đến việc xoay người nữa, khiến Dương Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng Tiêu Thương Hải nghỉ ngơi mấy đêm, dưỡng đủ tinh thần rồi, cuối cùng tìm được cơ hội khiến Dương Tĩnh thực hiện lời hứa lúc trước, hung hăng đè ép hắn một đêm.