Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 86 :

Ngày đăng: 17:07 19/04/20


“Làm Chiếu tướng sao?”



Dương Tĩnh không ngờ Dương Kiện tuổi còn nhỏ lại có chí khí này.



Hắn vuốt đầu Dương Kiện, tâm tư thay đổi nhanh chóng rồi đưa ra quyết định, mỉm cười nói:



“Trẫm có thể giúp con tìm một cao thủ võ công, cho con chính thức bái sư học võ. Nhưng con phải quy ước ba điều với trẫm.”



“Quy ước ba điều?”



Từ này Dương Kiện có thể hiểu được. Hắn nghiêng đầu nhìn Dương Tĩnh, chăm chú nói:



“Được, phụ hoàng người nói, con nghoéo tay với người.”



Dương Tĩnh nghiêm mặt nói:



“Thứ nhất, học võ không được bỏ dở giữa chừng. Nếu như con học được một thời gian cảm thấy khổ cực, không muốn học nữa, trẫm sẽ không đồng ý.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Kiện cũng trở nên trịnh trọng, gật đầu nói:



“Vâng, con nhất định sẽ không bỏ dở giữa chừng.”



“Thứ hai, không được oán giận. Khổ cực mệt mỏi, thậm chí bị thương, có thể khóc, nhưng không được oán giận.”



Gương mặt nhỏ bé của Dương Kiện nâng lên:



“Con sẽ không khóc đâu. Nam hài tử không được khóc. Phụ hoàng người yên tâm, con sẽ không ôm oán.”



“Thứ ba, sau khi học võ không được ý thế bắt nạt người khác, không được làm chuyện xấu, không được dùng võ công ức hiếp người yếu hơn, hiểu chưa?”
Dương Kiện được tặng một đống quà to, còn thu được mấy món quà rất hợp ý, bởi vậy vô cùng vui vẻ.



Dương Tĩnh luôn thương yêu hắn, sau đó còn cố ý mở một bữa tiệc sinh thần cho hắn, các con cháu sĩ tộc giao hảo với hắn đều được mời đến.



Dương Kiện lần đầu tiên được làm chủ nhân chiêu đãi các bằng hữu, điều này khiến cho hắn thấy mình chính là một tiểu đại nhân, từ vài ngày trước đã bắt đầu hưng phấn bừng bừng mà chuẩn bị bố trí cung điện, lại bàn bạc với Thái tử đến lúc đó phải chiêu đãi mọi người như thế nào. Còn chuẩn bị cả xúc cúc, ném thẻ vào bình và vài đống cát để chơi đùa.



Thái tử có chút ước ao. Vì thân phận của hắn đặc biệt, không thể chiêu đãi nhưng con cái dòng dõi này, bởi vì tương lai bọn họ đều là thần tử của hắn. Quân thần khác biệt, Thái tử thân là Thái tử, lúc nào cũng phải nâng cái giá của Thái tử, thân thiết có thể, nhưng gần gũi thì không được.



Sinh thần của Dương Kiện qua đi, vào tháng mười, đến tuần tiếp theo, hồi âm từ Tùng Sơn cũng đến rồi.



Sư đệ Tạ Như Thương của Tiêu Thương Hải sau khi Nga Sơn lão nhân cưỡi hạc về tây, giữ đạo hiếu ba năm, liền rời khỏi núi đi du lịch, lúc này vừa mới quay lại Tùng Sơn không bao lâu. Nhận được thư gửi đến từ vị sư huynh có thân phận tôn quý này của mình, hắn không hề chần chừ, lập tức gửi hồi âm đồng ý vào kinh. Chỉ là còn phải thu dọn vài thứ, giao lại sự vụ, bởi vậy hồi âm nói đầu xuân năm sau sẽ đến.



Tiêu Thương Hải vô cùng vui vẻ, bàn bạc với Dương Tĩnh tạm thời không nói cho Dương Kiện biết chuyện đã tìm được sư phụ cho hắn, chờ Tạ Như Thương vào kinh rồi nói sau.



Việc phổ biến chế độ khoa cử làm quan trên triều mặc dù có chút chậm trễ, nhưng thái độ của Thịnh Huy đế cứng rắn, năng lực của Úy Tương lại xuất chúng, bởi vậy nên thuận lợi được phổ biển.



Đến cuối tháng mười một, các nơi tiến hành vòng sơ khảo thứ nhất, kiểm tra ra được một số lượng tú tài không nhiều lắm, vả lại phần lớn đều là đệ tử sĩ tộc.



Dương Tĩnh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với tình huống này. Bởi vậy đọc sách lúc này chính là chuyện tốn kém, cao quý hạng nhất, phần lớn lại bị sĩ tộc độc quyền, điều kiện của đệ tử hàn môn không đủ, số người có thể đọc sách đã ít lại càng ít, bởi vậy số người có thể thi đỗ ít đến mức có thể đếm được.



Nhưng đây là một khởi đầu tốt. Vào những năm cuối của Tây Thịnh đã phát minh ra thuật in ấn, nhưng đều dùng để in ấn ra kinh quyển của Phật môn. Vả lại toàn độ đều do người ta điêu khắc lên một tấm ván gỗ hoàn chỉnh, tính linh hoạt không cao, giá thành sản phận cực đắt.



Dương Tĩnh từ mấy năm trước đã cho người tiến hành cải tiến phương pháp kỹ thuật in ấn, hiện tại đã có bản in chữ rời, kỹ thuật tăng tiến, tính năng được đề cao rất lớn, giá trị sản phẩm cũng giảm đi nhiều. Dương Tĩnh lập ra Mặc Hương cục, do Lễ Bộ quản lý, chuyên môn in ấn các loại kinh, sử, tử, tập, bán ra để mở rộng việc đọc sách cho các học trò, còn giảm bớt phí tổn cho bọn họ, lúc đó sẽ không còn phải cực khổ đến nhà người khác mượn sách chép tay về nữa.



Đây đều là cơ sở để phổ biến giáo dục.



Dương Tĩnh làm người mấy đời, tự nhiên là chuẩn bị những việc này tương đối hoàn hảo.