Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh

Chương 5 : Xin mượn phu nhân dùng tạm

Ngày đăng: 19:58 18/04/20


Khoái Chiến Phong



Rốt cuộc y đã gặp phải tay cao thủ.



Lúc y vừa cúi đầu xuống tính uống nước, bèn thấy trên mặt suối có một tầng mỏng màu sắc long lanh khó mà nhận thấy ra, phải có ánh mặt trời chiếu rực rỡ mới thấy được hình như là có. Có điều, trời có ảm đạm đến như áo xám tro của nhà sư trong chùa, cặp mắt của y cũng sáng như hai ngọn đuốc. Không những vậy, y còn phát hiện ra, trong suối chẳng có con cá nào, chẳng có tôm, chẳng có ốc, cũng chẳng có thứ gì còn sống. Mỗi lần y muốn uống nước, y đều phát hiện cái lớp mỏng mỏng đẹp đẽ mà chết người đó. Trời lạnh như bàn tay người chết, không những vậy, tuyết trên đỉnh núi phủ xuống như tấm vải trắng liệm trên xác người chết. Y muốn đốt một đống lửa, nhưng mỗi lần cúi xuống đánh lửa, là lập tức phát hiện ra, sau khi lửa lóe lên mấy cái liền có màu sắc xanh lè, còn có mùi khét lẹt xông lên. Mỗi lần đánh lửa là mỗi lần đám khói mỏng mỏng chết người đó hiện ra. Y không dám uống nước, dập tắt hết lửa. Trong nước trong lửa đều có người đã hạ độc vào. Không những vậy, còn là thứ sáu mươi tám năm nay trong võ lâm chưa từng xuất hiện lại là chất kịch độc chuyên môn Khoái Chiến Phong. Chỉ cần có gió, là có thể hạ độc. Thứ độc này, gặp gió là chuyền đi, gặp nước là tan ra, gặp lửa là lẫn vào, lọt vào họng là chết, gặp nóng là nổ tung lên. Người hạ độc dĩ nhiên là một tay cao thủ.



Lâu lắm rồi y mới gặp phải một tay cao thủ như vậy.



Đừng có ép ta vào đường cùng thế. Vi Thanh Thanh Thanh vừa tức vừa sợ nhủ thầm trong bụng. Y biết ai là người hạ độc.



Hoài Âm Trương Hầu, nếu không phải ý của ông, còn ai sai sử được Bất Hoại hòa thượng? Vốn là cùng một nơi ra, tại sao mà ăn tươi nuốc sống nhau quá thế? Ông không để cho ta sống, nhất định muốn vu oan giá họa cho ta, không cho ta con đường sống, thì ta chỉ còn nước quay đầu lại, liều mạng với ông một trận thôi.



Vi Thanh Thanh Thanh đã hạ quyết tâm, không chạy nữa.



Y muốn hỏi Hoài Âm Trương Hầu một câu rõ ràng: tại sao đi ép người ta vào trong tuyệt lộ, nhốt vào trong tử địa mới xong!



Lúc cần lắm thì chắc phải liều một trận tử chiến với Hoài Âm Trương Hầu thôi.



Không ngờ rằng, cái câu hỏi y muốn đi hỏi đó lại hỏi đứt luôn hai mạng tay hảo hán và cuộc đời một người đàn bà mỹ lệ.



Vi Thanh Thanh Thanh và Hoài Âm Trương Hầu tính ra thì cũng có chút liên hệ, không chỉ một chút thôi, mà còn liên hệ rất nhiều.



Hoài Âm Trương Hầu, tính bối phận, còn là sư huynh của Vi Thanh Thanh Thanh. Bất quá, tuy hai người đều là đệ tử đời thứ bảy của Trảm Kính đường, hai bên chưa hề học võ với nhau bao giờ.



Sư phụ của Hoài Âm Trương Hầu là Tùy Phong Bố Ý Long Bách Khiêm, làm Tổng đà chủ của Trảm Kính đường lúc toàn thịnh nhất, oai phong tám mặt, hiển đạt vô cùng, chắc chắn là chẳng xem tứ sư đệ của mình không lấy gì làm hiển hách, tính tình chậm chạp chỉ biết suốt ngày luyện tập là Lâm Phong Bố Trận Đinh Uất Phong ra gì.



Sau này, Đinh Uất Phong cũng ưu uất không mâ[y vui vẻ, lìa bỏ Trảm Kính đường, lẳng lặng dạy dỗ đệ tử, rất ít khi cùng đại sư huynh là Long Bách Khiêm gặp mặt.



Dĩ nhiên là Vi Thanh Thanh Thanh lại càng ít khi có cơ hội gặp đại sư huynh của mình... là tay luyện thành một ngàn lẻ một chiêu Phong Đao Sương Kiếm Đả Biên Đại Giang Nam Bắc Vô Địch Thủ kinh hồn tài ba, Hoài Âm Trương Hầu.



Long Bách Khiêm và Đinh Uất Phong kế tiếp qua đời... lần này chính là Đinh Uất Phong được một phen “đi trước một bước” hơn Long Bách Khiêm, bất quá, Đinh Uất Phong chết xong một năm, Long Bách Khiêm cũng buông tay lìa trần luôn.



Đinh Uất Phong ngay cả chết cũng im ru lẳng lặng, người trong Trảm Kính đường chẳng một ai lại điếu tang, nghe nói còn không biết chuyện Đinh Uất Phong qua đời. Nhưng Long Bách Khiêm thì chết hiển hách chết trọng thể, cơ hồ anh hùng hào kiệt, ai ai cũng lại cả... lại để tế người đã đi, và cũng đồng thời chúc mừng Hoài Âm Trương Hầu trở thành tân nhiệm Tổng đà chủ Trảm Kính đường.



Vi Thanh Thanh Thanh chỉ lại điếu tang, y không chúc mừng.



Chuyện đứng trước linh cửu thù tạc giao tế, trước giờ y không quen, và cũng không bao giờ thích hợp.



Y lẳng lặng tới, lẳng lặng thắp nén hương, lẳng lặng bỏ đi. Nguyên một quá trình, không chừng chỉ có một người đàn bà mỹ lệ để ý thấy.



Cả quá trình đó, Vi Thanh Thanh Thanh cũng chỉ chú ý có mỗi người đàn bà mỹ lệ đó, tuy nói là chỉ có cái liếc mắt, nhưng đã làm cho y bao nhiêu năm không bao giờ quên.



Lần đó, y lại điếu tang, y không lại gặp Hoài Âm Trương Hầu.



Lúc đó Hoài Âm Trương Hầu như mặt trời mọc đỉnh cao, danh vang thiên hạ, từ bảy đời Trảm Kính đường sáng nghiệp đến bây giờ, chỉ có Hoài Âm Trương Hầu là người duy nhất luyện thành toàn bộ Đao Phong Sương Kiếm một ngàn lẻ một chiêu thức, và còn tu bổ thêm vào đó nữa: tài khí cao tuyệt, phong đầu kình tuyệt, thanh danh cực thịnh, thiên hạ không có người thứ hai. Không ngững vậy phu nhân của y là danh môn thục nữ, người ta đồn là đệ nhất mỹ nhân từ trước đến giờ, vũ công tài học đều là nhất lưu. Không chừng, trừ Hoài Âm Trương Hầu ra còn chưa có gia đình nào có đứa con mà mọi thứ đều hạnh phúc mỹ mãn đến độ như vậy.



Vi Thanh Thanh Thanh không muốn lại gặp mặt y vào lúc đó.



Y nghi là Hoài Âm Trương Hầu đã quên bẵng đi mình có đứa sư đệ như thế này.



Đợi đến lúc Vi Thanh Thanh Thanh bắt đầu nổi tiếng lên trong giang hồ... Y một mình một kiếm phá Cô Hàn minh, đơn đao thu phục U Linh Thập Tam, chỉ trong vòng một đêm đánh bại liên tiếp mười bảy vi, trưởng lão trong Đa Lão hội, chỉ trong một trận chiến đã đuổi bảy danh đương gia ở Hoắc Động sơn, cho đến lúc y quyết chiến với Bang chủ của Thủ Noãn bang là Tuyết Thanh Hàn rồi, mọi người mới biết gã thanh niên cao thủ này thức lực đến đâu :



Kiếm pháp của Nhất Lưu Lưu Kiếm Tuyết Thanh Hàn đã đến mức đăng phong tạo cực; hồi đó, tay cao thủ được phe hắc đạo tôn xưng đệ nhất cao thủ là Thường Thảm đại sư, bảy lần muốn phá Nhất Lưu Lưu Kiếm đều bị thảm bại, tốn hết mười bốn năm khổ công nghĩ cách phá giải, lâm chung mới kêu lên thảm thiết: “Phá bất liễu!”, rồi chết, chết không nhắm mắt.



... Từ đóNhất Lưu Lưu Kiếm của Tuyết Thanh Hàn được người trong võ lâm xưng thành Phá Bất Liễu Kiếm.



Nhưng Nhất Lưu Lưu Kiếm rốt cuộc đã bị Vi Thanh Thanh Thanh phá.



Y đem một ngàn lẻ một chiêu Phong Đao Sương Kiếm hợp lại thành một chiêu sử dụng.



Chiêu này có tên là Thiên Nhất.



Chiêu này tương đương như đem oai lực của một ngàn lẻ một chiêu dồn vào một nơi, thành ra tuyệt chiêu duy nhất.



Chiêu này phá được Nhất Lưu Lưu Kiếm. Tuyết Thanh Hàn thua mà phục.



Trận đó làm cho Vi Thanh Thanh Thanh nổi danh thiên hạ. Mọi người rốt cuộc đã hiểu ra: bao nhiêu năm nay, Đinh Uất Phong của Trảm Kính đường đã lẳng lặng luyện đao mài kiếm, truyền lại cho đệ tử duy nhất của mình là Vi Thanh Thanh Thanh: Vi Thanh Thanh Thanh đã lẳng lặng thử kiếm tập đao, rốt cuộc tập trung nghị lực của hai thầy trò, đại quyết tâm và đại trí tuệ, đột phá tạo nên tuyệt chiêu Thiên Nhất, hỗn hợp của ngàn lẻ một chiêu Phong Đao Sương Kiếm.



Bất quá, rốt cuộc vũ công của Hoài Âm Trương Hầu cao hay vũ công của Vi Thanh Thanh Thanh cao? Không ai biết được.



Bọn họ cũng chưa từng tỷ thí qua.



Có điều, trước giờ, Hoài Âm Trương Hầu danh tiếng có lẫy lừng hơn nhiều lắm.



Hoài Âm Trương Hầu là Tổng đà chủ của Trảm Kính đường phe bạch đạo, tay nắm quyền uy, môn nhân vô số, trong võ lâm ở ngôi cao vị, cùng qua lại thân mật với triều đình đại quan.



Vi Thanh Thanh Thanh thì không vậy.



Rốt cuộc y chỉ là một tay giang hồ nhàn vân dã thảo, cô hồn dã quỷ, không những vậy, người ta còn đồn mấy vụ án cướp tiêu giết người động trời hình như có liên quan gì đến y, y thủy chung vẫn chỉ là một gã lãng tử mà võ lâm không nhận vào phe chính đạo: “Tà phái cao thủ”.



Bây giờ đây, cái gã Tà Phái Cao Thủ Vi Thanh Thanh Thanh này muốn nửa đêm đột nhập vào chỗ hàm rồng hang cọp của phe chính phái: Trảm Kính đường.



Y muốn lại hỏi Hoài Âm Trương Hầu một câu, đã là Tổng đường chủ, còn là đại sư huynh, tại sao cứ mãi sai người truy sát y?



Lúc không còn đường nào để chạy, Vi Thanh Thanh Thanh không phải chỉ là kẻ ôm một góc quậy cọ, mà y là kẻ biết tung hoành đảo lộn, phản công lại trọng địa đối phương.



Ngoài chuyện núp ngay vào trong tor.ng địa, y không còn đường nào để thoát.



Đây chính là thời cơ tốt nhất để phản công.



“Trí chi tử địa nhi hậu sinh”... cho dù vạn nhất có không sống sót được, thì cũng đem toàn lực của mình ở chỗ đường cùng đánh ra một cú, đối với Vi Thanh Thanh Thanh mà nói, cũng là một cảm giác quá đả ngứa rồi.



Chỉ cần chuyện đả ngứa mà không làm hại đến ai là y cứ việc làm.



Muốn xông vào thì xông ngay vào chỗ hiểm họa, muốn đánh thì đánh cho nát teng beng luôn.



Y đột nhập vào Trảm Kính đường. Y cũng muốn đường đường chính chính đưa thiệp vào bái phỏng đấy chứ.



Có điều y biết làm thế cũng uổng công thôi.



Cái thiệp của y, e rằng còn chưa đưa được đến tay Trương Hầu; cái thiệp mời kiểu đó, trong đường có Cung Phụng Bộ Phong Sấu Giải Nghiêm Lãnh thể nào cũng chận ngay lại. Còn không thì cho dù đến tay Phó đường chủ Trương Cự Dương và Quản sự Trần Khổ Liên, cũng không đưa được vào đến nơi.



Bộ Phong Sấu Giải Nghiêm Lãnh nói về vai vế, thật ra còn là nhị sư bá của Vi Thanh Thanh Thanh.



Cái vị nhi sư bá trước giờ vẫn coi thường hai thầy trò của y.



Trương Cự Dương là bào đệ của Trương Hầu, vũ công cũng rất cao, hiện tại trong Trảm Kính đường có thể nói là trong tay nắm đại quyền, bao nhiêu công việc trong đường, hầu như đều do y và bà vợ là Trần Khổ Liên làm quản sự giữ hết.



Vi Thanh Thanh Thanh biết cái gã sát thủ trước giờ cứ nhắm y hạ độc và hạ độc thủ, chính là Ngoại Tam đường Đường chủ tên Bất Hoại hòa thượng và Nội Tam đường chủ tên Bình Lánh Bành trong Trảm Kính đường.



Tại sao muốn hại y?



Tại sao muốn giết y?



Tại sao cứ bức bách hoài như vậy?



Muốn tìm cho ra lẽ, y phải thân tự lại Trảm Kính đường.



Y muốn hỏi cho ra trắng đen.



Hỏi thật rõ ràng.



Nếu cứ xông bừa vào thế này, e rằng chỉ còn nước ác đấu, chẳng ích lợi gì; vì thế, y còn mời thêm ba người nữa lại làm công chứng.



Một vị là Tam sư bá “Tróc Ảnh Sấu” Lâu Độc Diệu.



Một vị là võ lâm minh túc Đại Mạc phái Phó chưởng môn nhân Hạ Thiên Độc.



Còn một vị nữa là người bạn thân của y, người giang hồ gọi y là Tiểu Lâu Nhất Dạ Lạp Xuân Vũ tên là Tế Quá Kỳ.



Y còn có một kẻ tri kỷ chí giao nữa tên là Âm Tình Viên Khuyết Lâu Ngoại Tam tên là Vương Tam Nhất, vì mắc chuyện không lại được.



Cho dù là Lâu Độc Diệu, Hạ Thiên Độc, Tế Quá Kỳ, đại khái cũng đều phải tới ngày mai mới tới nơi.



Có điều, y muốn lại sớm một chút thử thử xem, gặp trước Hoài Âm Trương Hầu hỏi.



... Tại sao muốn giết y?



... Tại sao muốn hại y?



... Tại sao cứ bức bách hoài như vậy?



Y chỉ muốn hỏi cho ra lẽ rồi đi... như nếu chịu bằng lòng không tìm cách gia hại y nữa, y sẽ đi xa xa chút nữa cũng chẳng hề gì.



Nếu mà một trái núi không chứa nổi hai con cọp, thì y sẽ đi tới trái núi khác cũng chẳng sao đâu? Trên đời này, núi cao hằng hà sa số, y không muốn làm người khác chướng mắt vì mình, đứng xớ rớ ngăn đường cản lối!



... Nếu diữa công chúng mà mở miệng ra khỏi, thì cho dù chuyện đó giải quyết xong được đi, đối phương cũng không khỏi mất mặt.



Y nghĩ trước khi sự tình náo hết cả lên, trước tiên mình thử đi gặp riêng Hoài Âm Trương Hầu nói chuyện.



Y tin đại sư huynh không phải là hạng người không theo lý lẽ như vậy.



Y cũng tin chắc kẻ danh chấn thiên hạ là Hoài Âm Trương Hầu đây, không đến nỗi là kẻ tiểu nhân mặt dạn mày dày không chịu theo lý lẽ.



Vì vậy y mới thừa ban đêm đột nhập vào Trảm Kính đường.



Lấy tài khinh công của y, muốn đột phá hàng phòng vệ và chướng ngại vật trong Trảm Kính đường không phải là chuyện khó.



Nhưng muốn không bị ai phát hiện ra, chỉ e dù là Tổng đà chủ Long Bách Khiêm năm xưa cũng nhất định không làm nổi.



Chính vì chưa có ai làm được vậy, Vi Thanh Thanh Thanh mới tính làm thử xem sao.



Làm chuyện người khác làm không được, mới là sống có ý nghĩa. Vi Thanh Thanh Thanh trước giờ vốn cho rằng: làm chuyện gì thì cũng nên cực đoan một chút, làm người thì phải trung dung, nhưng học vũ nghệ, nếu không đại thành tức là đại bại, luyện mà không ngọt không mặn không giỏi không dở thì thật chẳng có tý ý tứ gì.



Y trước giờ chủ trương rằng: chuyện gì cũng không qua cái chết, cần gì phải ủy khúc để cầu toàn. Trước sau gì, muốn xông thì xông vào chỗ hiểm, muốn đánh thi đánh cho nát nhừ ra, kỵ húy quá thì chỉ làm được một người bình bình phàm phàm vô vô vị vị.



Vào Trảm Kính đường, chính vì y không sợ chết mới vào.



Y xông vào Lâm Phong Hiên, đấy là chỗ cấm địa nơi Tổng đà chủ phê duyệt văn kiện làm việc hằng ngày, có điều Hoài Âm Trương Hầu không có ở đó.



Nhưng lại có mấy người đang tụ tập ở đó hội nghị.



Bọn họ là Bộ Phong Sấu Giải Nghiêm Lãnh, Thoát Thai Trương Cự Dương, Hoán Cốt Trần Khổ Liên.



Giọng nói của bọn họ rất thấp.



Nói chuyện cũng rất nhỏ.



Thần tình cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng lại lộ vẻ đắc ý hung ác.



Vi Thanh Thanh Thanh vốn không có ý muốn nghe lén chuyện người khác.



Nhưng họ chính đang nói đến cái tên Vi Thanh Thanh Thanh, và còn nói đến tên Phong Vân tiêu cuộc, Hàm Ưng bảo, Thí Kiếm sơn trang.



Vi Thanh Thanh Thanh vừa nghe tới bèn lưu thần để ý.



Và cũng lưu tâm cẩn thận.



Bởi vì võ lâm đồng đạo đang truy sát y, cũng vì lý do y tại Thiểm Bắc cướp tiêu của Phong Vân tiêu cuộc, giết hết tận số kẻ áp tiêu là Độc Tý Thái Sơn Tống Hổ Tuyền và mười một gã tiêu sư; giang hồ hán tử muốn đối phó y, chính là vì y xông lên Ưng Sầu Nham, một đêm gian sát Hàm Ưng bảo Bảo chủ phu nhân và con gái; quan phủ muốn truy nã y là vì ban đêm y lại cướp Thí Kiếm sơn trang, giết luôn tám tay đại cao thủ, ăn cắp đi cặp Nam Qua Quốc Quốc của vua ban tặng, còn thêm một cặp Sở Tử Song Ngư Kiếm.



Đúng là tội ác cực kỳ.



Có điều Vi Thanh Thanh chẳng biết tý gì cả.



Bởi vì y chẳng làm chuyện gì cả.



Y chẳng đụng tới người Phong Vân tiêu cuộc, chẳng lên Hàm Ưng bảo, chẳng tới Thí Kiếm sơn trang.



Đối với sự nghiệp hiển hách của Phong Vân tiêu cuộc, Hàm Ưng bảo, Thí Kiếm sơn trang, y chỉ có biết bội phục thế thôi.



Dĩ nhiên còn có những vụ án khác đổ lên đầu y: nào là Huyết Hồn tiêu cuộc bị giết sạch, Trì Vân tiêu cuộc bị hung sát, còn có Phi Vân tiêu cuộc bị mất tiêu, mỹ nữ trong Hàm Bích Lâu bị cướp đi... y đều không biết đó là chuyện gì chuyện gì cả.



Vì vậy, y muốn nghe thử, đáo để đó là chuyện gì.



Giải Nghiêm Lãnh: “Vi Thanh Thanh Thanh lần này có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng rửa không sạch. Gã này không đáng ngại, hắn muốn công khai chứng minh, chỉ là đi tìm đường chết mà thôi”.



Trần Khổ Liên: “Cũng phải cẩn thận một chút. Chuyện này làm kinh động Tổng đường chủ, cũng không tiện lắm. Mấy vụ án ở Thí Kiếm sơn trang, Hàm Ưng bảo và Phong Vân tiêu cuộc, tài sản cực phú, lần này chúng ta cũng làm được vố to, đủ để xài vài mươi năm, không cần phải mạo hiểm gì thêm lắm”.



Trương Cự Dương: “Nói thì nói vậy, nhưng đã làm rồi, thì phải làm cho trót. Nói thật, nếu chỉ có chúng ta mấy người thôi, thì tiêu cả đời cũng không sai, nhưng chuyện trong đường phí tổn cũng nặng lắm...”



Giải Nghiêm Lãnh: “Ha, chuyện trong đường? e rằng vợ chồng hai vị cũng tiêu không ít nhỉ, năm chục thửa đất bên Hoài Âm, không phải đều do hai vị mua tháng trước đấy sao?”



Trần Khổ Liên: “Sao! Ông nói vậy là không tin chúng tôi phải không?!”



Giải Nghiêm Lãnh: “Đấy cũng chẳng phải là chuyện tin hay không tin. Chúng ta mạo cửu tử nhất sinh, làm mấy vụ cướp tiêu này, nhưng kim ngân châu báu đều ở cả trong tay hai vị, muốn yên lòng trừ phi để tôi và lão tam tra số mục!”



Trương Cự Dương: “Thế thì tốt nhất là tra số mục đi! Nếu không, nếu không chúng tôi cũng giống Trư Bát Giới soi kiếng thôi, trước sau cũng không giống người nổi. Tra số mục thế mà lại rõ rõ ràng ràng!”



Giải Nghiêm Lãnh: “......”



Thốc Ưng, Lão Thử hòa thượng



Vi Thanh Thanh Thanh nghe đến lúc này, đã hầu như nghe không muốn hết câu, nhịn không muốn nhịn nổi.



(Tại sao muốn hại mình?)



(Tại sao muốn giết mình?)



(Tại sao cứ bức bách mình quá?)



... Thì ra đều là do bọn này làm ra cả!



Y ráng dằn cơn nóng giận xuống.



Bởi vì y còn muốn nghe cho hết câu chuyện.



Hiện tại y mới biết: thì ra ngồi nghe, thường thường nghe được nhiều điều bí mật: mà nói chuyện, thường thường hay thố lộ chuyện bí mật của mình.



Nếu trong lúc này, không có thêm một người nữa... một kẻ dạ hành nữa... y nhất định sẽ ở đó nghe tiếp cho hết chuyện.



Nghe tiếp nữa, y còn nghe thêm được điều gì nhỉ?



(... Ít nhất, nghe thêm chút nữa, y sẽ không đi ngăn trở kẻ dạ hành kia đang tính vào trong nhà làm gì đó?)



Lúc này, một bóng người, ăn mặc kiểu dạ hành, đang trượt từ mái nhà xuống như một chiếc lá rơi, và đang tính đi vào trong Lâm Phong Lâu, như con giun đang bò trên cát, không một tiếng động hơi thở.



Gã không để ý bao nhiêu hành động gì của mình, đều để cho Vi Thanh Thanh Thanh thấy rõ mồn một vào trong mắt.



... Thì ra đêm nay, nơi này trừ mình ra, còn có người muốn xông vào.



Chuyện này vốn không liên hệ gì đến Vi Thanh Thanh Thanh.



Chỉ tiếc người này lại là người y quen biết.



Đại Mạc phái Phó chưởng môn nhân Trảm Long Hạ Thiên Độc.



Đây là một trong ba người y mời đến làm công chứng.



Y không còn cách gì mà không ra mặt hành động được.



Y sợ Hạ Thiên Độc nghênh ngang đi vào, Giải Thiên Lãnh và vợ chồng Trương Cự Dương sẽ giết y ngay không một chút do dự.



Y không thể để mặc cho một người mình mời đến đem thân vào nạp mạng.



Vì vậy y rón rén bước nhanh lại sau lưng Hạ Thiên Độc, vỗ nhẹ vào vai gã một cái.



Hạ Thiên Độc nhảy cẩng lên như đạp phải một con rắn độc.



Vi Thanh Thanh Thanh tay nhanh mắt lẹ, đưa mu bàn tay che lấy miệng y, dùng giọng nói thật thấp thật nhỏ nhưng Hạ Thiên Độc có thể nghe được rõ rõ ràng ràng nói vào tai y: “Đừng la! Tôi đây. Ông nghe bọn chúng nói gì rồi! Thì ra bọn chúng mới là kẻ cướp tiêu nhỉ!...”



Chưa nói xong câu.



Hạ Thiên Độc đã xoay người lại, dựa vào ánh trăng mười ba sáng lạng, gã đã hiển nhiên nhận ra được Vi Thanh Thanh Thanh.



Có điều Hạ Thiên Độc lại la lên như gặp phải quỷ không bằng.



Đồng thời gã tung chưởng ra.



Phùng lên một tiếng, đánh ngay vào giữa ngực Vi Thanh Thanh.



Vi Thanh Thanh Thanh chẳng ngờ đến có chuyện đó xảy ra, tránh chẳng kịp, chỉ có thể dựa vào chưởng lực thối lui để làm bớt sức mạnh, rớt xuống đất rồi, y mới thấy trước ngực đau như bị một con dao cắt vào giữa đó.



Y cắn chặt răng, và cũng vừa đúng lúc chặn lại búng máu tươi muốn ụa từ trong miệng ra.



Máu của y có vị mặn mặn.



Sau đó y nghe Hạ Thiên Độc đang la bài hải lên: “Các ngươi mau mau mà ra đây! Vi Thanh Thanh Thanh đã lại đây rồi! Hắn đã nghe hết chuyện các người nói nãy giờ...”



Bao nhiêu song cửa có trong Trảm Kính đường đều có đèn lên sáng trưng.



Bao nhiêu đó cửa cơ hồ đều có người ùn ùn xông ra.



Bao nhiêu đó người, ai ai cũng cầm trong tay binh khí loang loáng.



Tiếng la vừa nổi lên, Giải Nghiêm Lãnh, Trương Cự Lương, Trần Khổ Liên đã soạt soạt soạt bay xẹt ra sân, đưa cặp mắt như mổ trâu giết bò ra nhìn trừng trừng vào Vi Thanh Thanh Thanh.



Hừ, mình thật mời đúng người công chứng. Vi Thanh Thanh Thanh dùng cái kiểu uống rượu mạnh để nuốc ực búng máu vào trong cổ họng.




Hoài Âm Trương Hầu hét chận lại.



“Hắn mới thả ta ra, ta sẽ để chúng ra khỏi Trảm Kính đường hôm nay. Bất quá, chuyện này còn chưa xong đâu”.



Đúng thế, chuyện này còn chưa xong.



Chưa hết.



Bỏ nhà thì phải bước ra khỏi nhà



Vi Thanh Thanh Thanh đi rồi, Hoài Âm Trương Hầu lập tức tụ họp mọi người lại mật nghị, sau đó chẳng để lại tiếng nào đã dẫn một bọn đi như bay ra khỏi cổng. Đại khái y nghe nói trong đường có biến mới hối hả trở về, hiển nhiên, y còn có chuyện quan trọng chưa làm xong. Thậm chí y còn không kịp lại an ủi người vợ bị bắt giữ cả mấy ngày nay. Đợi tới một tháng sau, Trương Hầu về lại tới Trảm Kính đường, mặt mũi y bơ phờ hốc hác, bên trong bên ngoài đều lộ vẻ kiệt lực. Lương Nhiệm Hoa đợi có dịp bèn nói cho y biết mình đã có tin vui, nào ngờ Trương Hầu chẳng có lấy một chút gì là đã nghe tin vui cả, ngược lại, y còn giống như đạp nhằm phải con rắn độc, hầu như muốn nhảy cẩng cả người lên, nhìn ngàng trừng trừng một cách hằn học, ánh mắt nhìn không ra một chút gì là tình cảm trong đó, chỉ có nghi ngờ và cảnh giác, làm như muốn moi móc trong lòng Lương Nhiệm Hoa ra một kẻ cừu địch đang sắp giam y vào tử địa vậy.



Mấy ngày hôm đó, Hoài Âm Trương Hầu ở lỳ trong đường. Có điều, y rất ít khi nói chuyện với Lương Nhiệm Hoa, rất ít khi gặp nàng. Có lúc làm như đang gặp một người lạ, nhìn nhìn vào mặt nàng; có lúc, như một kẻ thù, nhìn chăm chăm vào cái bụng đang bắt đầu nhô lên của nàng.



Nàng chẳng có lấy ngay cả cơ hội để đưa cho y xem tấm áo khoác.



Không bao lâu sau đó, nàng cảm thấy ra được thái độ của mọi người chung quanh bỗng dưng thay đổi nhanh chóng. Nàng vốn là con gái nhà danh môn, đại gia, trong giang hồ cũng có chút địa vị, trong võ lâm cũng có thanh danh, người trong đường bất kể vì nàng là Tổng đường chủ phu nhân hay nữ hiệp Lương Nhiệm Hoa, đều đối với nàng rất tôn kính. Người nhà bên chồng cũng rất cưng chiều nàng. Có điều bây giờ chẳng còn như vậy nữa. Mọi người đang thì thầm với nhau, chỉ chỏ sau lưng nàng, thậm chí còn công nhiên bật cười ngay trước mặt nàng, nói mỉa nói mai.



Nàng là người thông minh sáng trí, lập tức biết ngay đó là chuyện gì.



Nàng tìm một cơ hội, lại hỏi chồng mình :



“Có phải anh nghi ngờ gì em, có chuyện gì ám muội với Vi sư đệ...”



“Anh chẳng có sư đệ nào như vậy cả”. Trương Hầu lạnh lùng nói chận lại.



“Em giữ y lại, là hy vọng cho y ở lại đường, cho y gặp anh rồi, sẽ là một tay trợ lực rất nhiều cho Trảm Kính đường”.



“Trảm Kính đường chúng ta không dùng nổi hạng người đó”. Trương Hầu vẫn cứ lạnh lùng nói.



“Nhưng mấy chuyện đó... Em biết là do anh làm mà!”



Trương Hầu chẳng thèm nhướng mắt lên, chỉ nói: “Hắn nói em nghe, em bèn tin à!”



“Không, y chẳng nói gì với em cả...” Lương Nhiệm Hoa bi phẫn nói: “Anh chỉ giấu được một số người trong nhất thời, nhưng anh chẳng giấu được bao nhiêu người đó suốt đời”.



Trương Hầu lạnh lùng đứng dậy, phủi phủi trường bào, rồi tính bỏ đi.



“Anh! Có phải anh nghi ngờ cả đứa nhỏ trong bụng em...” Lương Nhiệm Hoa nước mắt doanh tròng, “..... bọn họ nói gì thì nói, em chẳng thèm để ý, anh... rốt cuộc anh nghĩ gì! Nói cho em nghe, để cho em có chết cũng chết được nhắm mắt...!



Trương Hầu chẳng vì đột nhiên nghe tiếng “chết” mà động lòng, chẳng một tý gì kinh hãi, thong dong ra vẻ bình thản nói: “Anh ở với em đã bao nhiêu năm nay, có thấy em thai nghén gì đâu?”



Nói xong bèn như một đám mây bay đi mất dạng.



Lương Nhiệm Hoa nằm phục xuống bàn khóc một hồi. Lúc đó, nàng đã mang bầu được bốn tháng. Đợi đến lúc nàng ngẩng đầu lên, bèn nghe có tiếng cóc nhái kêu lúc thì yếu xìu lúc thì bi phẫn thê thiết. Nàng bặm miệng cương quyết, làm như đã hạ được quyết tâm, sau đó bèn lập tức thay đổi y phục, mang hài nhẹ vào, chỉnh lý hành trang, rồi tối đó bước ra khỏi cổng.



Lương Nhiệm Hoa vừa ra khỏi cổng, Trần Khổ Liên lập tức lại báo cáo ngay với Tổng đường chủ Trương Hầu.



“Bỏ nhà,” Trương Hầu xanh lè mặt mũi, gật gật đầu, chỉ nói, “thì phải bước ra khỏi nhà thôi”.



Không sai một chút nào. Lương Nhiệm Hoa nhất định là đi tìm Vi Thanh Thanh Thanh. Gã tiểu tử đó nhất định có để lại cho nàng địa chỉ liên lạc. Chỉ cần theo dõi Lương Nhiệm Hoa, là tìm ngay ra được Vi Thanh Thanh Thanh.



Y từ từ đứng dậy, mở cơ quan ra, lấy cặp Sở Tử Song Ngư Kiếm, đeo vào eo lưng.



Lương Nhiệm Hoa chẳng đi kiệu, cũng chẳng đi ngựa, cũng chẳng có ai tùy tòng, nàng chỉ một mình băng sông băng núi, nằm mưa dãi nắng đi một mạch đến Phi Tuyết Trùng Lâu ở Tiểu Dương Xuân. Mặc kệ cho diện mạo không còn tý huyết sắc, nàng cứ đi miết đi mãi.



Đến khu rừng quế bọc ngoài Phi Tuyết Trùng Lâu, bèn lập tức nghe thấy có tiếng đàn nhị hồ vang lên cực kỳ khó nghe. Cả rừng quế, hoa đang rơi rụng tơi tả, cũng chẳng biết có phải vì cái tiếng nhạc quá ư khó nghe đó mà ra không.



Quả thật Tế Quá Kỳ đang ngồi kéo đàn nơi đó.



Tế Quá Kỳ vừa thấy Lương Nhiệm Hoa, lộ vẻ kinh ngạc, làm như vừa thấy quái vật xuất hiện từ trong ánh trăng ra, y la lên: “Bà lại đây bằng cách nào vậy?”



Lương Nhiệm Hoa chẳng có tâm tình gì nói chuyện với y, nàng chỉ hỏi: “Vi Thanh Thanh Thanh đang ở đâu?”



Tế Quá Kỳ nói như thật: “Y nói tiếng đàn nhị hồ của tôi cao diệu quá, đến suối Càn Thủy chỗ đó có nước trong rữa tai cho sạch rồi”.



Lương Nhiệm Hoa lại đang ráng quẹo qua mé núi trèo tới suối Càn Thủy, Tế Quá Kỳ thấy nàng bụng bầu lệ phệ, trong lòng không nỡ, bèn nói: “Thôi được rồi, tôi khoan kéo đàn một lát, tôi đi kêu y về cho bà”.



Trong rừng quế, đột nhiên chẳng còn có tiếng đàn nhị hồ và tiếng nói lao xao của Tế Quá Kỳ, bèn yên lặng tới mức tiếng hoa rơi và những tiếng gì khác nghe rõ mồn một. Nàng đứng trong rừng hoa, vẻ mặt chẳng có gì u oán, chẳng có gì thương tâm, chỉ có vẻ như đang mãi đợi một chuyện gì to lớn xảy ra.



Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, Vi Thanh Thanh Thanh trở về lại, y đi từng bước lớn, vẫn còn dáng vẻ cao lớn tráng khí, vẻ mặt vẫn ra chiều ưu uất. Có điều, vừa thấy nàng, ánh mắt của y tựa như cây đuốc đang thiêu cháy bừng lên.



“Chị thế nào vậy?” Y cảm thấy đây là một chuyện mừng rỡ thật kinh ngạc.



“Y không tìm ra được chú sao?” Lương Nhiệm Hoa đang dùng tay chống vào nạnh mệt nhọc hỏi.



“Y?”



“Tế Quá Kỳ”.



“Không phải y đang ở trên lầu sao?”



“Lúc nãy y mới...” gương mặt của Lương Nhiệm Hoa bỗng hết còn trắng bệch, mà đang biến thành ra đỏ hồng, còn thêm chút khinh bỉ và đau đớn, nàng hét lên: “Thô bỉ! Các người mau mau ra hết đi!”



Trong rừng quế có tiếng lạo xạo.



Nhẹ nhàng như tiếng hoa đang rơi. Chồng nàng đang bước ra, Tổng đường chủ của Trảm Kính đường, Hoài Âm Trương Hầu.



Tế Quá Kỳ khắp mình thương tích, hơi thở thoi thóp.



Bên cạnh y chẳng còn có ai khác.



...



Ít nhất, Giải Nghiêm Lãnh, Lâu Độc Diệu, Bất Hoại hòa thượng, Bình Lánh Quải, Hạ Thiên Độc, Trương Cự Lương, Trần Khổ Liên cả bọn, hình như không ở bên cạnh y.



Vi Thanh Thanh Thanh vừa thấy bạn thân mình là Tế Quá Kỳ đang bị thương nằm đó, ánh mắt lập tức phát ra tia sáng phẫn nộ.



Lương Nhiệm Hoa ngược lại cảm thấy trấn tĩnh vô cùng, vẻ mặt nàng lộ chút gì đó thê thảm tuyệt vọng: “Quả nhiên anh theo đến tận nơi”.



“Cô cút xéo mau!” Hoài Âm Trương Hầu nói: “Ta muốn thanh toán món nợ với hắn!”



“Tôi chẳng thiếu ông món nợ gì cả!” Vi Thanh Thanh Thanh giận dữ nói: “Ông đừng có bức bách tôi phải động thủ!”



“Ngươi thiếu ta món nợ cá nhân,” Trương Hầu chỉ vào Lương Nhiệm Hoa: “Cô ta!”



“Chị ấy...?” Vi Thanh Thanh Thanh tưởng y đang muốn giết người bịt miệng, đổ tội thế cho y, có điều nghe y nói vậy, ngược lại chẳng hiểu gì, “chị ấy?”.



“Ngươi tự mình làm gì, “Trương Hầu nghiến răng cười nhạt nói, “Các ngươi tự mình biết đó”.



Vi Thanh Thanh Thanh vẫn còn như gã khờ chẳng hiểu ất giáp gì cả.



Lương Nhiệm Hoa đứng bên cạnh, bỗng lạnh lùng bình thản nói: “Y nghĩ rằng đứa bé trong bụng tôi là của chú đó”.



“Sao?!” Vi Thanh Thanh Thanh la lên, xém chút nữa y đã nhảy cẩng lên: “Nói gì kỳ vậy?!”



Hoài Âm Trương Hầu đang mãi trừng mắt nhìn vào Vi Thanh Thanh Thanh chầm chập.



Ngay cả lúc Vi Thanh Thanh Thanh đang kinh ngạc, y cũng đang trừng trừng.



Chỉ bất quá, lần này y dùng thanh kiếm bên tay trái.



Trừng ngay vào cổ họng của Vi Thanh Thanh Thanh.



Đánh đánh đánh đánh đánh đánh đánh đánh đánh!



Có điều ngay lúc đó, Lương Nhiệm Hoa bỗng vung tay lên.



Nàng vung tay đánh mạnh vào bàn tay bên kia của Hoài Âm Trương Hầu.



Trương Hầu vừa kinh ngạc vừa tức giận, mắng lên: “Gian phu dâm phụ!” kiếm chiêu ngừng lại, nửa người chuyển qua, tay phải đánh ra!



Chưởng lực của y thổ ra như điện, Lương Nhiệm Hoa đối lại một chưởng.



Nhát chưởng đó của y, đã nhả ra tới tám phần chân lực.



Có điều, y lập tức phát hiện ra, chưởng lực nơi bàn tay của Lương Nhiệm Hoa, không tới được hai thành.



Đợi đến lúc y phát hiện ra, Lương Nhiệm Hoa đã bay ngược lại hơn một trượng, phía sau lưng đụng phải bức tường của tòa Tuyết Phi Trùng Lâu, té phệch xuống, trên tường đã xuất hiện vệt máu đang nhiễu xuống. Lập tức sau đó, bãi cỏ chỗ thân dưới của nàng cũng đầy cả máu me.



Vi Thanh Thanh Thanh thật kinh hồn không cách nào tả xiết, y vội vã chạy lại; Trương Hầu cũng đang đứng ngẩn mặt ra đó, nhìn trừng trừng vào bàn tay phải của mình; y biết rõ rõ ràng ràng, Lương Nhiệm Hoa cố ý cho mình đánh vào nàng nhát chưởng đó.



Tế Quá Kỳ đang nằm soài ra đó, tuy thụ thương không nhẹ, nhưng y trước giờ y thuật cao minh, vừa thấy đã ráng sức la lên: “Không xong, cô ta sắp bị băng huyết đó, mau mau chạy lại Tập Nghiệm Xá của ta lấy hai tiền Bạch Thảo Sương, một tiền??, tệ nhất cũng năm tiền Phục Long Can, trộn vào với rượu, kêu thằng Tiểu Ngưu mau mau đái vào, trộn với thuốc, mau mau lên! Dùng thêm vị Hốt Bạch nấu cho nhừ ra...”



Tình này cảnh đó, y vẫn còn ra vẻ phong độ của một vị đại phu, đang bốc thuốc cho bệnh nhân, không hề tỵ hiềm gian khổ.



Còn chưa kịp phân phó xong, Lương Nhiệm Hoa đã cười thảm uất nói: “Đừng có phí tâm nữa, thằng bé đã xong rồi... anh không nhận nó làm con, tôi còn sinh nó ra làm gì... tôi cố ý cho nó chết về tay anh đó.... Tôi biết anh nghi tôi, tôi cố y ra khỏi nhà, tôi biết anh nhất định sẽ theo dõi... quả thật anh không tin tôi...”



Bấy giờ, gương mặt của Lương Nhiệm Hoa còn trắng hơn cả hoa quế, trên trán mồ hôi đang chảy tong tong từng giọt rớt xuống, như từng tròng mắt tròng mắt trắng nhợt, nhưng nàng vẫn còn đang nói ngập ngập ngừng ngừng: “Anh không muốn con anh, tôi cũng chẳng muốn nữa... trên đường đi, tôi chẳng muốn có nó... tôi muốn xem lòng dạ anh ác đến đâu... tôi sẽ có bao nhiêu đó theo...” rốt cuộc nàng cảm thấy lạnh quá chừng, rùng mình lên một cái, chẳng nói thêm được gì nữa.



Hoài Âm Trương Hầu đứng đó nghe, toàn thân như đang rớt vào trong địa ngục, y cảm thấy từ đầu ngón tay cho đến tận trái tim, lạnh lẽo từng đợt từng đợt. Từ vũng máu đang chảy lai láng ra phần dưới thân của Lương Nhiệm Hoa, như một ao máu y đang bị chìm vào đuối vào trong đó. Y biết, giờ này phút này, nàng chẳng nói dối gì với y. Nếu chẳng phải là con y, y biết Lương Nhiệm Hoa nhất định sẽ không chịu nhát chưởng đó trước mặt Vi Thanh Thanh Thanh. Đột nhiên, y gầm lên một tiếng lớn, y đang đem hết tất cả bi phẫn và bi thương, dồn vào trong một chỗ để phát tiết...



Nhất thiết đều là do Vi Thanh Thanh Thanh!



Y muốn giết cho được hắn!



(Y muốn giết hắn chết!)



Y muốn giết cho được hắn!



(Y muốn giết hắn chết!)



Y không thể nào không giết hắn cho được!



(Y không thể nào không giết chết hắn!)



Y đang ở trong cơn bi phẫn và cuồng nộ, toàn ý toàn lực toàn bộ đánh tới Vi Thanh Thanh Thanh.



Phong Đao Sương Kiếm một ngàn lẻ một chiêu, dưới tay y sử ra, cho dù đang lúc cuồng nộ bi phẫn, vẫn như gió trời mưa biển, không chết không thôi. Mỗi chiêu mỗi thức, đều không giống tý nào với tiền bối cao thủ của bảy đời Trảm Kính đường, mỗi chiêu đều đã được cải thiện, không một chút khuyết điểm, và không cách nào chống cự nổi.



Tay trái của y là kiếm, tay phải cũng là kiếm.



Nhưng kiếm trong tay phải của y lại dùng đao pháp.



Làm cho Phong Đao Sương Kiếm lại càng không có chỗ nào có thể tấn công vào được.



Y chỉ cần đánh ra chiêu đầu tiên, là chẳng còn ai có thể phản kích được lại chiêu nào; y chỉ cần đánh ra chiêu đầu tiên, trừ khi địch thủ đã chết rồi, nếu không, y sẽ cứ tiếp tục đánh mãi cho đến ngàn lẻ một chiêu, không cho kẻ địch có lấy một cơ hội phản kích.



Vi Thanh Thanh Thanh chỉ còn nước đụng chiêu nào đỡ chiêu đó.



Y phá chiêu cũng chỉ dùng có một chiêu.



Chiêu duy nhất đó của y.



Cũng là tinh túy của toàn bộ Phong Đao Sương Kiếm.



Hoài Âm Trương Hầu và Vi Thanh Thanh Thanh đang quyết trận tử chiến thì Tế Quá Kỳ đã ráng sức loạng choạng bò lại, lo liệu cho Lương Nhiệm Hoa đang bị băng huyết nằm đó.



Chiêu thức bỗng ngừng lại...



Đã qua hết một ngàn chiêu.



Hoài Âm Trương Hầu còn chưa hạ được Vi Thanh Thanh Thanh.



Chính ngay lúc công thế đang khựng lại đó :



Vi Thanh Thanh Thanh đã phản kích lại.



Bàn tay phải của y đã rút “đao” từ mé dưới bên trái...



Xuất thủ một nhát đao :



Ánh đao. Lóe lên. Ánh đao lóe lên.



Đao tra lại vào sau lưng vai bên phải.



Nhát đao đó, nhanh vô cùng, tốc vô cùng, đơn giản vô cùng, xem ra cực kỳ bình phàm chẳng có gì lạ kỳ...



Nhưng nó là sát chiêu tụ tập tinh hoa của ngàn lẻ một chiêu trong Phong Đao Sương Kiếm!



Thiên Nhất!



Chính trong khoảnh khắc Vi Thanh Thanh Thanh đang đánh ra chiêu Thiên Nhất, Hoài Âm Trương Hầu cũng đánh ra hết hai kiếm!



Y chỉ mới đánh ra có một ngàn chiêu!



Y còn có một chiêu chưa đánh ra!



... Chiêu thứ ngàn lẻ một!



Chiêu này, y gọi nó là :



Nhất!



Nhất vừa đánh ra, cuộc diện hoàn toàn biến đổi.



Oai lực và dụng tâm của chiêu ngàn thứ lẻ một mà Hoài Âm Trương Hầu đã cải thiện và chế biến riêng ra, phải đợi đến lúc này mới hoàn toàn phát huy hết!



Nhát kiếm của y đã đỡ lấy thế đao của Vi Thanh Thanh Thanh, còn thanh kiếm kia đã đâm trúng vào Vi Thanh Thanh Thanh!



Vi Thanh Thanh Thanh bay ngược lại, chỗ y lướt qua hiện ra một vệt máu tươi!



Trương Hầu đưa song kiếm lên ngực, cười như điên cuồng nói: “Chiêu Thiên Nhất của ngươi làm được gì? Chiêu của ta...”



Còn chưa kịp nói xong, y đã phát hiện ra, Bộ Phong Sấu Giải Nghiêm Lãnh và Tróc Ảnh Khách Lâu Độc Diệu đang ụp lại sau lưng Tế Quá Kỳ, tính ra chiêu sát thủ; còn Bất Hoại hòa thượng và Đồng La Kim Cương Bình Lánh Quải thì đang lén lại phía sau Vi Thanh Thanh Thanh dở chiêu độc thủ ra; ngoài ra, Trương Cự Dương và Trần Khổ Liên đang tính kéo Lương Nhiệm Hoa còn đang máu me chảy ra không ngớt, Hạ Thiên Độc thì đang cầm đuốc, tính thiêu rụi Tuyết Phi Trùng Lâu!



Trương Hầu đang tính thét lên kêu ngừng tay... nhưng y chợt thấy một cảnh kỳ lạ.



Hoa quế đang bay bay.



Gió có đao.



Sương là kiếm.



Bao nhiêu oai lực, sát thế, diệt tuyệt của Phong Đao và Sương Kiếm, toàn bộ đang từ bàn tay của Vi Thanh Thanh, từ mé vai phía sau bên phải rút kiếm đánh ra, rồi tra về lại vai bên trái phía sau chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ đang dồn hết ra.



Đó chẳng phải là đao pháp!



Mà là biến thành :



Kiếm pháp!



Sau đó, tiếp theo đó, y bèn thấy...



Giải Nghiêm Lãnh bị thương thoái lui, Lâu Độc Diệu bị thương thoái lui, Bất Hoại hòa thượng bị thương thoái lui, Bình Lánh Quải bị thương thoái lui, Trương Cự Lương bị thương thoái lui, Trần Khổ Liên bị thương thoái lui, Hạ Thiên Độc bị thương thoái lui...



Chỉ một chiêu kiếm; Một chiêu :



Giải Nghiêm Lãnh bị thương, Lâu Độc Diệu bị thương, Bất Hoại hòa thượng bị thương, Bình Lánh Quải bị thương, Trương Cự Lương bị thương, Trần Khổ Liên bị thương, Hạ Thiên Độc bị thương!



Chỉ trong một khoảnh khắc; Chính trong lúc y đang nghĩ Vi Thanh Thanh Thanh bị mình đánh bại rồi, đối thủ đã đánh ra...



Giải Nghiêm Lãnh Lâu Độc Diệu Bất Hoại hòa thượng Bình Lánh Quải Trương Cự Lương Trần Khổ Liên Hạ Thiên Độc bị thương bị thương bị thương bị thương bị thương bị thương bị thương!



Bảy tay đại cao thủ, đều cùng bị thương!



Bị thương



... Nếu mà: lúc đối phó chiêu ngàn thứ lẻ một của y, Vi Thanh Thanh Thanh dùng kiếm chiêu Thiên Nhất thay vì đao chiêu Thiên Nhất để đối phó mình, tình hình sẽ ra sao nhỉ?



Rất đơn giản: cái chiêu đó của mình, chắc chắn là bị đối phương phá hủy!



... Phá xong rồi thì sao nhỉ?



Nghĩ đến chỗ đó, Hoài Âm Trương đã rùng mình lên một cái.



Những người trong cuộc, chẳng ai còn dám động thủ gì.



Bởi vì ai ai cũng nhìn ra được, Vi Thanh Thanh Thanh muốn đánh bại tất cả bọn họ chỉ trong vòng một chiêu, là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Cho dù muốn giết hết bọn họ trong vòng một chiêu, cũng không phải là chuyện gì khó khăn.



Hiện tại, hy vọng duy nhất là: nếu Trương tổng đường chủ cùng liên thủ với bọn họ, nhất tề đánh ra...



(Tình hình không chừng sẽ biến đổi chăng?)



(Có thể chết đi sống lại được chăng?)



Nhưng bấy giờ, bọn họ thật thất vọng khi nghe Hoài Âm Trương Hầu nói ra một câu như nhát đao chắc cú bổ vào tim mình :



Chỉ có một chữ...



Đi!



Bấy giờ, Vi Thanh Thanh Thanh đang bồng Lương Nhiệm Hoa lên, trên người vết thương do nhát kiếm của Trương Hầu còn đang nhỏ máu ròng ròng, đưa cặp mắt đầy thâm tình, đầy xót xa, và chuyên chú nhìn nàng và nói: “Tôi có đáp ứng với chị. Tôi không làm gì thương tổn đến chồng chị”.



Lương Nhiệm Hoa gật gật đầu. Nàng rùng mình lên một cái. Vi Thanh Thanh Thanh cảm thấy máu nàng đang nóng, nhưng đầu ngón tay đang lạnh ngắt, không biết vì vết thương làm cho nàng đau đớn, hay trong lòng đang đau đớn, nước mắt của nàng không chỉ tràn đầy qua gương mặt mỹ lệ đó, hình như còn qua hết cả thế giới của bao nhiêu chúng sinh hữu tình.