Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh

Chương 7 : Ngạo Mạng và Thiên Kiếm

Ngày đăng: 19:58 18/04/20


Không dám đi trước thiên hạ



Bọn họ đều cho rằng cái gã này quá buồn cười. Đúng vậy. Cái năm gã vừa được bốn chục tuổi, còn chưa lấy vợ, bèn cặp trong nách một lá chiêu bài vải trắng, vác trên vai thanh kiếm quặc quẹo xiên xiên của gã, đi khắp kinh thành rêu rao: “Ai có mụ vợ kiều diễm, tôi xin đổi lấy dùm cho...”



... Đổi lấy gì nhỉ? Tự nhiên là đổi lấy thanh kiếm của gã.



... Kết quả có đổi được gì không? Đương nhiên là không. Gã không nỡ lòng nào rời bỏ cái thanh kiếm hình dạng cổ quái đó của gã. Gã cũng chẳng cho rằng có được mấy người đàn bà xứng đáng làm mụ vợ kiều diễm trong tâm mục mình. Nói thật ra là, cũng chẳng có ai muốn đổi với gã. Đem cái thanh kiếm ngay cả lưỡi còn méo xẹo đó của gã về nhà làm gì?



Còn tôi thì từ lúc nghe được cái chuyện “độc đáo hy hữu” đó của gã rồi, cơ hồ như hoàn toàn đồng ý với mọi người bình phẩm cho gã là một “quái nhân”.



... “Quái nhân” chắc chắn là không nghi ngờ gì nữa rồi, vấn đề là: gã có thể xem là một người tốt hay không nhỉ? Trong giang hồ có thể xem được là một tay hiệp giả không nhỉ?



Bọn nhân sĩ trong giang hồ có cái ấn tượng rất mơ hồ, phiêu dưỡng về gã, thậm chí còn có thể nói được hai chữ “không đẹp”, còn những chuyện ký sự gì trong võ lâm gì về gã lại còn ít thấy nữa.



Chẳng qua, bởi vì tôi có nhiều nguồn tin tức đến từ đủ thứ nhiều chỗ khác nhau, do đó, căn cứ tài liệu tôi thu lượm được, những chuyện trước giờ cái người này đã làm, có thể nói là mười phần phong phú đa dạng, lớn mật đến mức độ cuồng vọng tày trời, mà cuồng vọng cũng chưa bao giờ đi ngược lại với hiệp nghĩa đạo.



Điều này thật có hơi quái lạ.



Nếu mà người nào khác, chỉ cần làm một phần chuyện công đức mà gã làm, đã sớm trở thành một tay đại hiệp một thời; còn mà là người nào kia, chỉ cần có hai phần cái thông minh mẫn tiệp của gã, đã sớm trở thành một tay mệnh quan vinh hiển triều đình rồi; còn mà là người nào khác nữa, chỉ cần có ba phần bản lãnh của gã, e rằng nếu không làm Minh chủ võ lâm thì cũng đảm đương nổi một chức tông chủ một môn phái nào rồi... Có điều gã thì không thế! Cô hồn dã quỷ, môn nhân sùng bái của gã, ai ai cũng cho rằng gã là thứ ấu trĩ cuồng đồ, còn chính gã thì cũng đã một nửa giống như một kẻ điên rồ!



Thật không hay ho tý nào!



Người này họ Ngao, tên là Mạn Dư, nghe nói thanh kiếm trong tay gã, từ cán kiếm cho đến lưỡi kiếm đều xiên; còn kiếm chiêu của gã thì cũng chẳng có chiêu nào là đi đường chính lộ cả.



Gã trước giờ đánh kiếm theo lối xiên, do đó mà người ta đặt cho gã biệt hiệu là Thiên Kiếm.



Có điều trong lúc thu thập tài liệu có liên quan đến gã, tôi có một câu hỏi :



... Kiếm của gã xiên, nhưng tâm của gã có xiên không?



Căn cứ vào tin tức tôi có, Lại bộ Thượng thư Sa Lãng Thi trên đường đi Quả Châu, chỗ Đại Sơn Cước, đụng phải chuyện, bị bọn Lục Dục Thần Ma nhóm Bạo Lực Minh là Ngô Cức, Khất Kinh, Tôn Thành, Trần Vi, Hà Cụ, Dư Ái chặn lại. Nghe nói, bởi vì nhờ Ngao Mạn Dư kịp thời rút kiếm tương trợ, mới đánh lui được sáu tên cao thủ trong hắc đạo ở Quả Châu, sáu tên ma đầu danh tiếng lẫy lừng thiên hạ.



Vì chuyện đó mà tôi lại thám phỏng Sa đại nhân.



Sa đại nhân rầy rà.



“Gã đó hả? Chẳng ra gì cả. Hắn ta muốn thăng quan phát tài, chỉ có nước ra mặt thôi, chẳng có hắn, ta cũng thu thập được sáu tên cầm thú kia thôi!”



Tôi đi hỏi bọn bộ hạ dưới tay Sa đại nhân có mặt lúc đó, bọn họ đều nói một lời như nhau :



“Đương nhiên là chỉ một tay Sa đại nhân làm nên chuyện thôi, tên họ Ngao chỉ bất quá thò đầu ra kiếm chác thế thôi”.



Có một tên quân sĩ kia tên Nguyễn Lánh, bởi vì ăn nói không cẩn thận đắc tội với Hà Hoa Điền, rồi bị trục xuất ra khỏi bọn môn hạ nhà họ Sa, lúc đó cũng có mặt trong trận ở Quả Châu, tôi lại hỏi hắn, lúc đầu hắn chẳng nói gì cả, một hồi lâu rồi, tôi cũng có đưa cho hắn chút đỉnh tiền, hắn mới nói rằng :



“Cái gì mà Sa đại nhân! Động thủ chưa được hai chiêu, lão ta đã chổng mông nằm đó la cứu mạng. May mà có cái gã họ Ngao xuất thủ, không thì bọn tôi chẳng có một đứa còn sống mà về lại kinh sư”.



Tôi lấy làm bực bội, do đó mới hỏi: “Tại sao Ngao Mạn cứu Sa đại nhân, mà Sa Lãng Thi lại đối với y hình như có vẻ khinh bỉ quá như vậy?”
Những người bao vây gã có đủ từ quan trường cho đến võ lâm, hắc đạo và bạch đạo, bao quát cả Thất Tình Sát Tinh, Lục Dục Thần Ma, thậm chí còn có cả đồng môn sư môn của gã.



Tôi nhớ cái bối cảnh sau lưng gã thật cô đơn tịch mịch, trước lúc tính xung sát giữa màn mưa lớn vào trong trận tiền, gã còn nói một câu :



“Cái trận mưa này rớt xuống thật ngạo mạn làm sao”.



Tôi nhớ cái lúc gã nói câu đó, khóe miệng đượm nửa nụ cười thê lương không ý vị.



Lúc đó gã đã bị thương trầm trọng lắm.



Tối hậu rồi gã cũng chết.



Có điều không phải chiến đấu mà chết.



Sư phụ của gã bắt được vị tiểu cô nương bạn của gã là Mễ Tuyết Hoa lại, mỗi khi gã giết một người, bọn họ bèn lóc tiểu cô nương một miếng thịt, gã bèn dừng tay, vẫn còn mang nụ cười trào lộng mà bi thương đó, xoay kiếm lại kết liễu tính mạng của mình.



... Phảng phất như ngay cả tính mệnh của chính gã, cũng chẳng phải là một chuyện gì trọng yếu.



Gã chết rồi, một đám nhân sĩ chính đạo đó, cũng chẳng buông tha người bạn nhỏ của gã.



Truyền thuyết trong giang hồ, thì ai ai cũng sợ cái chuyện “nhổ cỏ không nhổ tận gốc, mùa xuân sau lại mọc lên”, làm sao bây giờ.



Chuyện đã xong rồi, tôi nhớ đến cái lúc gã xuất chiêu trong màn mưa, mỗi chiêu đều đi thiên hướng, thiên tà, thiên khích, nhưng thanh kiếm xiên xiên của gã, trước giờ chưa có ai tiếp được, chống đỡ được.



Tôi cũng nhớ đến cái câu gã nói lúc bước vào trận chiến: “Cái trận mưa này rớt xuống thật ngạo mạn làm sao”.



Câu đó là có nghĩa gì?



Không chừng gã cũng chỉ tùy ý nói thế thôi.



... Như nếu lúc đó lại là ánh tịch dương sáng lạng ngàn phương, bầu trời xanh ngắt không một chút mây, hoặc cái thác nước rơi xuống như ngàn vạn con ngựa đang chạy như bay, gã cũng sẽ thuận miệng nói :



“Cái thác nước này rớt xuống thật ngạo mạn”.



Hoặc là :



“Ánh tịch dương này ngạo mạn làm sao”.



Hoặc là :



“Bầu trời ngạo mạn làm sao”.



... Đại khái là vậy thôi đó mà.



Sao thì sao, lúc người ta đề cập gì đến gã, cũng đều cảm thấy rất buồn cười là đúng rồi.