Thất Bang Bát Hội Cửu Liên Minh
Chương 9 : Giết người thân
Ngày đăng: 19:58 18/04/20
Y muốn giết phụ thân của mình.
Y đã nhất quyết tiến hành kế hoạch.
Kế hoạch của y được mệnh danh là “Trừ Bạo”.
“Trừ” chính là hành động của y, “Bạo” chính là phụ thân của mình...
Đối với cái đầu tiên là “Trừ” đó, trong hội mấy đứa anh em kết nghĩa ai cũng đều biết, không những vậy, đã chuẩn bị phối hợp hành động đâu ra đó, còn đối với cái thứ hai là “Bạo” thì, trừ người anh em tâm phúc của y là Bạch Vãn ra, thiên hạ không còn ai biết đến.
Chỉ có hai người biết.
Y phải làm như vậy thôi.
“Lão đầu tử” lại vừa kêu y vào, chẳng xót xa gì, cứ mắng xối xả cho y một chặp.
... Lão đầu tử càng lúc càng nhiều chuyện quá mà.
Rốt cuộc một người khi đã có tuổi rồi, kinh nghiệm nhiều quá rồi, xung sát ít đi, đối với chuyện gì cũng thành ra lằng nhằng như đàn bà, bàn đi bàn lại mãi... Hay là Lão đầu tử đã nghi ngờ gì mình?!
Ngu Vĩnh Trú bỗng dưng đổ ra tư lự.
Nhưng rồi y cũng yên tâm trở lại...
... Lão đầu tử tối đa cũng chỉ không yên lòng y một chút thôi, không đến nỗi gì nghi chuyện y ăn ở hai lòng.
... Cọp có dữ cũng không ăn thịt con mình.
Y chính là con ruột của Lão đầu tử mà.
... Lão đầu tử cũng chỉ có y là con mình...
Nghĩ đến đó, lòng y đã bình tĩnh lại, huống gì, cho dù Lão đầu tử có hồ ly đến đâu, cũng không thể nào liệu được, cái người đang dòm lom lom vào lão lại chính là đứa con trai của lão, cho dù vạn nhất...
Vạn nhất, lão đầu tử phát hiện ra âm mưu bí mật của y...
Cũng chẳng sợ gì, y nghĩ, bây giờ y cũng là người nắm giữ quyền hành tối đa trong Đa Lão hội. Đa Lão hội là một thế lực cực kỳ trọng yếu trong Thất bang Bát hội Cửu liên minh, còn y mấy năm nay đã khổ tâm bí mật bày mưu, củng cố ảnh hưởng vượt quá lão đầu tử, đại bộ phận các anh em trong hội, đều chỉ biết có y làm đầu.
Cho dù lão đầu tử biết rồi thì sao đâu? Y cũng chẳng sợ. Y chỉ không muốn mang tiếng, y cũng không muốn khích nộ mấy vị trưởng lão trong hội, với lại, bất kỳ kẻ nào muốn tiếp tục lăn lộn trong chốn giang hồ, đều chẳng muốn dính vào cái tiếng xấu “giết cha mình”.
Thế thì y phải ráng mà dằn lòng lại.
... Chuyện nhỏ không nhịn được sẽ hỏng chuyện lớn.
Chuyện của y là chuyện lớn.
Do đó y lại càng phải ẩn nhẫn.
Kết quả của chuyện nhẫn nhịn đó là, trong hội ngoài hội, người trong giang hồ, ai ai đề cập đến y đều đưa ngón tay cái lên trầm trồ một câu: một người con có hiếu!
Công phu mặt dày của y thật tình vô cùng siêu đẳng.
Có người ngoài ở đó, y đối với lão đầu tử cung cung kính kính, bảo gì nghe đấy, pha trà rót rượu, chuẩn bị nghiên mực, đại khái là lão đầu tử không ngồi, y chỉ dám đứng hầu; lão đầu tử ngồi xuống rồi chưa nói y ngồi, y cũng chỉ đứng đó.
Thế nhưng, y đã là một nhân vật danh tiếng trong giang hồ.
Không những thế, trong Đa Lão hội, y là tổng đường chủ.
Tuổi tác của y chẳng còn nhỏ nhít gì, có vợ có con có cái; đối với lão đầu tử, y vẫn còn cung kính nghe lời như thuở nào.
Do đó, người trong giang hồ ai ai cũng ngưỡng mộ Ngu lão đầu tử.
... Ngu lão gia có sự nghiệp có thế lực dường đó, dĩ nhiên là đáng được ngưỡng mộ; nhưng càng khó khăn càng quý giá hơn nữa là lão còn có một đứa con trai vừa đắc lực vừa hiếu thuận như vậy.
... Một đứa con trai có danh hiệu là Kim Thương Bất Đảo Ngu Vĩnh Trú.
Chẳng qua, lúc không có ai đó, đáo để Ngu Vĩnh Trú đối đãi phụ thân của y ra sao, một người đã lớn tuổi rồi, thể lực có suy tổn thật, nhưng sức phán đoán còn chưa thế, lão đầu tử vốn là người tinh minh năng cán, lão cũng đã giữ chút gì đó trong bụng.
Giữ chút gì đó trong bụng là: Ngu Vĩnh Trú rốt cuộc cũng là con trai của lão, biết con không ai bằng cha, lão đầu tử một tay nuôi y khôn lớn, Ngu Vĩnh Trú làm chuyện gì mấy phần bày vẽ mấy phần thật lòng, lão đầu tử dù không thấy rõ ràng cũng suy đoán ra được năm sáu phần!
Chẳng qua, có chút gì trong bụng cũng chỉ là chuyện có chút gì trong bụng thôi. Ngu Vĩnh Trú rốt cuộc cũng là thằng con trai của lão, huống gì, y đối đãi với mình chí hiếu tới đó trước mặt người ta, cũng còn hơn là không coi mình ra gì cả.
Lão đầu tử trong lòng cứ nghĩ: “Vội gì con? Trước sau gì, tương lai sự nghiệp của tao cũng là của mày, mày có muốn tao giao hết cho mày thì cũng phải cho tao yên lòng một chút mới được chớ”.
Nhưng Ngu Vĩnh Trú lại chẳng nghĩ như vậy.
Kết quả của cuộc xung sát: hai vị trưởng lão kịch chiến bị thương vong, ba gã cao thủ của Cô Hàn minh cũng không thoát chết, Tần Hướng Dương giết Tăng Kim Giác rồi, đang tính thi triển khinh công, mắt thấy đã muốn trốn ra khỏi, nào ngờ bị Bạch Vãn xáp gần lại, cho y một cú Thiên Ngoại Thiên vào sau ót, lập tức bỏ mạng!
Lão đầu tử kinh hồn còn chưa kịp tỉnh lại, xót xa cái chết của hai vị trưởng lão, có điều lão chẳng vì đang bi thương mà mất đi cái tinh minh hằng ngày, lão gằn giọng hỏi bọn Trang Độc Chung, Dương Độc Thác, Tống Tiểu Kê, Tế Tuyệt, Trương Nhất Viên: “Tại sao các ngươi lúc nãy không đem hết toàn lực ra?”
Lão đầu tử oai vọng trước giờ, trong hội không ai là không sợ không kính, nhất thời mọi người nhìn nhau thất sắc, Bạch Vãn đưa mắt ra hiệu cho Ngu Vĩnh Trú, Ngu Vĩnh Trú hội ý, bước tới một bước, hạ giọng nói: “Ba, còn có một kẻ địch mạnh hơn thế nữa chưa chết, bọn họ cần phải để dành thực lực”.
Lão đầu tử lấy làm kỳ lạ hỏi: “Kẻ địch còn mạnh hơn thế nữa, là...”
Còn chưa nói hết lời, thanh Kích Thiên Kim Thương của Ngu Vĩnh Trú đã cắm hết vào trong bụng của lão đầu tử, rồi mũi thương ló từ phía sau lưng ra.
Lão đầu tử gào lên một tiếng thảm thiết, vừa bi thương vừa rống: “Mày... mày giết tao!”
Ngu Vĩnh Trú thoái lui mấy bước, nói: “Tôi chẳng đã làm rồi đấy sao?”
Lão đầu tử gào lên: “Tao là cha của mày...”
Ngu Vĩnh Trú mặt không có chút biểu tình gì nói: “Vậy rồi sao?”
Bạch Vãn bồi thêm một chưởng Thiên Ngoại Thiên, đánh lão đầu tử ngã sầm xuống, rồi nói với Ngu Vĩnh Trú: “Nhổ cỏ phải nhỗ tận gốc”.
Ngu Vĩnh Trú bấy giờ mới thở phào ra một hơi: “Ngu lão đầu tử dĩ nhiên là bị người của Cô Hàn minh giết, mọi người phải vì tiên phụ báo thù, dĩ nhiên là đi tìm Tế Qua Hán”.
Bạch Vãn nói: “Đúng vậy, có điều...”
Ngu Vĩnh Trú hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”
Bạch Vãn từ từ nói: “Như mà Ngu lão đầu tử và Ngu đại thiếu gia đều bị Cô Hàn minh hạ độc thủ, nếu ông là một người trong Đa Lão hội, có đi nghe lời mấy vị trưởng lão chuyên môn bảo thủ sợ chuyện, để bọn họ kiềm chế, đối kẻ địch cứ chỉ thủ mà không tấn công không?”
Ngu Vĩnh Trú ngẩn mặt ra, chính ngay lúc đó, một bọn cao thủ trẻ tuổi đời sau này, toàn bộ thình lình động thủ vào y.
Ngu Vĩnh Trú chỉ trong khoảnh khắc đã bị trọng thương, tuy bị thương nhiều chỗ, bất quá y cũng vừa xuất thủ là giết ngay Dương Độc Thác.
Sau đó y bỏ chạy.
Chạy trốn.
Bạch Vãn rượt theo.
Chính ngay lúc đó, lại có người xuất hiện.
Chính là bà vợ của y là Thịnh Tiểu Nha.
Ngu Vĩnh Trú vừa gặp Thịnh Tiểu Nha, trong lòng mừng rỡ, nghĩ rằng mình đã được cứu: bụng nghĩ nơi đây thuộc phạm vi thế lực của Sinh Tiền bang, không cho Bạch Vãn có cơ hội hành hung.
Nào ngờ, Đồng Thâm Tiễn của Thịnh Tiểu Nha, không nhắm về truy binh mà đánh, lại một tiễn cắm ngay vào trong bụng dưới của y.
Ngu Vĩnh Trú đau đến tận tim gan, y ngã xuống, ngay trong vũng máu của mình.
Nhưng y vẫn còn chưa tắt hơi, Y vẫn còn thấy được Thịnh Tiểu Nha và Bạch Vãn đang mày đưa mắt liếc với nhau.
Y hiểu rõ ý nghĩa chuyện đó.
... Y và Tiểu Mão cũng đã có những cử chỉ đó.
Y còn nghe Bạch Vãn đang nói với bọn “tâm phúc” của y với giọng thật trầm trọng: “Tuy ông ta là anh em kết nghĩa với ta, nhưng ông ta dám giết cha của mình, một người nếu chẳng đối đãi với song thân tử tế thì nhất định sẽ không đối đãi anh em tử tế được, Đa Lão hội của chúng ta xấu hổ đã có một nhân vật như ông ta, do đó ta phải trừ khử đi...”
Bọn tinh anh đời thứ ba trong Đa Lão hội, toàn bộ vẻ mặt nghiêm trang, vâng vâng dạ dạ.
Ngu Vĩnh Trú muốn cười lên.
Y muốn cười lớn lên Y còn muốn nói: một người nếu không đối đãi tử tế được với cha mẹ của mình, chắc là không đối đãi tử tế với anh em; nhưng một người nếu không đối đãi tử tế được với anh em của mình, cũng sẽ không thể đối đãi tử tế được với thủ hạ...
... Thể nào rồi sẽ có ngày, y cũng...
Có điều, y đang đau quá.
Y cười không nổi.
Bạch Vãn còn đang nói tiếp: “Nhổ cỏ nhổ tận gốc, gió thổi...” một mặt đang bước lại gần.
Tuy y cười không nổi, nhưng y vẫn cứ muốn cười.
Bởi vì y biết cái kết quả của chuyện cứ thế mà giết hoài giết mãi.