Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1009 : Cự Linh thiên thú
Ngày đăng: 04:55 22/04/20
Đối mặt với luồng sức mạnh phát nổ đáng sợ đó, Lục Vân thi triển pháp quyết Hư Vô Không Ngân, lại phối hợp thêm sức mạnh hồi sinh, thân thể an lành không chút thương tích.
Trong kết giới, Âm Đế yểm thân vào tà binh, tuy bị ảnh hưởng nhất định nhưng lại không có chuyện gì đáng ngại, vẫn ương ngạnh như trước.
Giao tranh lần đầu thắng bại còn chưa rõ.
Ngay tiếp theo, Diệt Thần kiếm và Tàn Hồn Toái Tâm nhận bộc phát tranh đấu kịch liệt, hai bên hợp lại rồi phân, phân ra rồi hợp, liên tục đánh nhau vài trăm lần, cuối cùng sáu thanh thần kiếm hợp lại thành một, lập tức áp chế được Tàn Hồn Toái Tâm nhận.
Lúc này, Âm Đế gào lên thê thảm không dứt, miệng gào rống giận dữ:
- Lục Vân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi …
Lục Vân thân thể hiện ra, nhìn thấy Tàn Hồn Toái Tâm nhận run rẩy không ngớt, lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc ngươi đã không có cơ hội. Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, giết cả tiên phật, tàn sát quỷ thần!
Trong tiếng quát to, Lục Vân hai tay bắt quyết, toàn thân hào quang tăng hẳn, ánh sáng bảy màu tác dụng lên Diệt Thần kiếm, khiến nó chuyển động rất nhanh, vừa tán phát ra các phù chú ánh sáng màu mè, vừa rung rẩy kịch liệt, từ đó sinh ra âm thanh rung hồn đoạt phách, hình thành một không gian dùng âm thanh sát hại đặc biệt.
Thêm nữa, trên đầu Lục Vân xuất hiện một vòng sáng bảy màu, trên người lộ ra một cổ chiến giáp thần kỳ, cả hai chiếu rọi hào quang, liên tục không ngừng truyền năng lượng cho Diệt Thần kiếm, khiến làn kiếm tăng mạnh hóa thành một cột sáng thẳng đứng xoay tròn, chớp mắt đã chém xuống Tàn Hồn Toái Tâm nhận.
Phát hiện sức mạnh hủy diệt đến gần, Âm Đế điên cuồng giận dữ kêu gào, trong tình thế không thể né tránh, hắn đành tận lực dùng hết sức điều khiển tà binh phản kích.
Lúc này, chỉ thấy Tàn Hồn Toái Tâm nhận ánh sáng u ám luân chuyển, một luồng khí quỷ dị bắn ra, thoát khỏi phạm vi của tà binh ngay trước khi Diệt Thần kiếm đến gần.
Ngay tiếp đó, thần kiếm tà binh gặp nhau, cả hai chiến đấu mãnh liệt, lập tức giữa trường bộc phát sức mạnh khủng khiếp, lập tức đánh tan Tàn Hồn Toái Tâm nhận.
Lập tức, Âm Đế chưa kịp gào hết tiếng kêu thê thảm, liền trở nên yên tĩnh trở lại.
Lục Vân bên cạnh quan sát những mảnh vỡ của Tàn Hồn Toái Tâm nhận, phát hiện còn tồn tại khí tức Âm Đế, nhưng cảm giác ít nhiều kỳ quái, dường như đã có biến hóa chỗ nào đó.
Ngửng đầu, Lục Vân nhìn lên không trung, Ý Niệm Thần Ba nhạy bén đột nhiên bắt được một chút khí tức yếu ớt, điều này khiến chàng biến sắc, khẽ than:
- Cơ hội như vậy cũng khiến hắn chạy thoát được, đây lẽ nào là ý trời? Có lẽ mạng hắn còn chưa dứt?
Hơi thất vọng, Lục Vân xoay người thu lại Diệt Thần kiếm, ánh mắt nhìn xuống mặt biển, lại thấy vô số con mắt đang nhìn về bên này.
Vì vậy, Lục Vân bật cười ngạo nghễ, khí thế toàn thân đột nhiên bộc phát, một luồng khí cao ngạo không phục trời đất chớp mắt đã ngập tràn bên ngoài.
Nhưng đúng lúc đó, Cự Linh thiên thú vốn đang chìm trong nước biển đột nhiên lộ lên, thân thể to lớn như sóng biển dâng trào, từ ngoài kéo vào trong hình thành một vòng vây, lợi dụng lúc thân thể Tứ Linh thần thú phình to khó mà né tránh, lập tức cuốn lấy nó, hơn nữa còn phong kín bốn bề.
Sau đó, Cự Linh thiên thú cơ thịt thu nhỏ, dùng sức mạnh vô song, bắt đầu công kích đơn giản nhất nhưng lại trí mạng nhất.
Bất ngờ khiến người ta thất kinh. Khi Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Lục Doanh mấy người nhìn thấy cảnh này, không khỏi thất kinh hồn vía, bắt đầu lo lắng cho Tứ Linh thần thú.
- Ngạo Tuyết, xem ra chúng ta phải giúp cho Đại Linh nhi một chút sức lực rồi.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, đưa mắt nhìn Bách Linh, trầm ngâm nói:
- Công kích của chúng ta phạm vi không lớn, sợ là hiệu quả không được lý tưởng.
Bách Linh kiên định trả lời:
- Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải thử, tận lực tạo nên một cơ hội cho Đại Linh nhi.
Cảm nhận quyết tâm của nàng, Trương Ngạo Tuyết gật đầu đồng ý, đang chuẩn bị mở miệng, thì ánh đỏ lóe lên bên cạnh, Thương Nguyệt âm thầm đến nơi.
- Mọi người có tính toán gì chăng?
Thấy Thương Nguyệt mở miệng hỏi, Bách Linh trả lời:
- Chúng ta dự tính ra tay thử, nhưng chưa nắm chắc bởi vì phạm vi công kích của chúng ta không đáng đối với Cự Linh thiên thú.
Thương Nguyệt vẻ mặt hơi nặng xuống, chần chừ giây lát, trầm giọng nói:
- Chuyện này để cho muội, lần này muội thử xem sao, mọi người tạm thời lui lại.
Trương Ngạo Tuyết dặn dò:
- Phải hết sức cẩn thận.
Dứt lời liền cùng Bách Linh và Hải Nữ bỏ đi.
Cúi đầu, Thương Nguyệt nhìn xuống dưới chân, thấy Cự Linh thiên thú lúc này đã thu nhỏ thành một quả cầu hình tròn, trong lòng biết tình hình Tứ Linh thần thú nguy kịch, vì thế hạ người xuống dưới, dừng lại cách Cự Linh thiên thú chừng vài chục trượng, bắt đầu chuẩn bị công kích.