Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 102 : Khẩn Yếu Quan Đầu
Ngày đăng: 04:45 22/04/20
Dưới bầu trời âm u ảm đạm, cuồng phong cuồn cuộn gầm thét. Từng trận Tất cả mọi người trong lòng đều vô cùng bi tráng và vô cùng đau buồn, ngay tại chính giây phút này đây đã khích lệ tất cả những người còn sống. Cái chết của Đỗ Lực đã làm cho Tất Thiên, Tử Dương Chân Nhân và Phong Viễn Dương phẫn nộ, cả Lục Vân, Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt cũng như vậy đều tức giận vô cùng. Những đợt tấn công điên cuồng phá vây như đòi lại cái giá phải trả cho cái chết của người bạn hữu."
Ý chí ngoan cường đối chọi với lực lượng hùng mạnh, hai mũi nhọn đối đầu không bên nào chịu nhường bước nên phát sinh xung đột dữ dội. Nhìn những đợt tấn công điên cuồng của Lục Vân và mọi người, Âm Thi Quỷ vương hạ lệnh cho tất cả quỷ binh rút lui, thay vào đó đẩy các quỷ tướng, quỷ mị, quỷ tiên lâm trận nhằm giảm đi những thương vong không cần thiết. Từ thời khắc chân chính phân sinh tử, quyết định thắng thua này lũ quỷ binh đã chẳng còn tác dụng gì."
Quỷ ảnh hiện lên phía trước, đằng sau hàng ngàn quỷ binh theo lệnh nên tất cả rút lui, tám quỷ tiên, hơn hai mươi tên quỷ mị và gần mười quỷ tướng đồng loạt phát động tiến công. Công thế của bọn chúng mãnh liệt cùng với lực lượng hùng hậu bao vây xung quanh Lục Vân và mọi người hình thành một lớp tường chắn vững chắc chặn đứng đường tiến của tám người. Phía bên trên Âm Thi Quỷ vương, Âm Lệ cùng tam hung - năm đại cao thủ lợi hại nhất trừng trừng nhìn xem động tĩnh của Lục Vân, chuẩn bị tùy cơ phát ra đòn trí mạng."
Dưới mặt đất Lục Vân tấn công phía trước, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt phân ra hai bên trái phải toàn lực tấn công, nhằm phá vỡ hàng phòng ngự cực mạnh của địch nhân thừa cơ đưa những người bị thương nặng tháo chạy. Nhưng từ lúc bọn cao thủ Quỷ vực thay thế cho quỷ binh vừa rút lui đã làm cho áp lực lên ba người tăng cao, không còn thế áp đảo như trước nữa. Ở phía sau, Tất Thiên, Tử Dương, Phong Viễn Dương, Hứa Khiết tất cả đều liều chết tấn công, thế nhưng trong tình trạng lực lượng chênh nhau quá xa nên từng bước từng bước rơi vào thế hạ phong, tuyệt nhiên không còn một tia hy vọng."
Quỷ ảnh vụt qua rất nhanh, hai quỷ tiên mang theo sáu tên quỷ mị và bốn quỷ tướng tấn công bốn người Tất Thiên dữ dội, rõ ràng muốn áp chế đột phá mấy người nhằm đánh tan lực phản kháng của nhóm Lục Vân. Với một lực lượng hùng mạnh như thế, dù cho thân thể Tất Thiên cùng mọi người hoàn toàn bình phục cũng khó đối phó, huống hồ là như hiện tại lại mang trọng thương. Tuy bốn người Tất Thiên phản công mãnh liệt, nhưng vẫn không có cách nào thay đổi sự thật trước mắt."
Một tiếng kêu vang lên đầy thảm thiết, Tử Dương chân nhân dưới đòn tấn công của một tên quỷ tiên, thân thể bị Hoá Hồn đại pháp kích trúng cả người bắn tung va vào Vân Phong. Trên mặt đất Vân Phong sắc mặt trắng bệch, ngọ ngoạy vô lực đứng lên miệng vẫn liên tục hỏi thăm tình trạng Tử Dương chân nhân. Trong khi đó, Tử Dương chân nhân nằm soài trên mặt đất sắc mặt u ám có chút tử khí, khóe môi rướm máu đen. Đôi mắt vô hồn nhìn Vân Phong một lát, Tử Dương chân nhân lắc đầu một cách khó khăn, miệng vẫn cố gượng cười như an ủi Phong Vân đừng lo lắng.
Sau khi Tử Dương chân nhân bị trọng thương, chừng một khắc sau lại nghe tiếng Phong Viễn Dương cũng hự một tiếng toàn thân bị bắn tung va vào lưng Lục Vân. Chỉ thấy Phong Viễn Dương sắc mặt tím tái nằm dài dưới đất ngực áo rách tả tơi, trên ngực hiện rõ một hắc sắc quỷ chưởng, nháy mắt đã sưng tấy và rữa nát, từ chỗ chưởng tâm đó chảy ra từng đợt máu đen lộ cả xương ngực."
Nhìn lên bầu trời u ám, khóe môi Phong Viễn Dương khẽ nhế ch lên nở nụ cười thương cảm. Trong giây phút này, vô vàn vãng sự đột nhiên hiện về trong suy nghĩ mọi người. Có lẽ thời gian đã quá lâu, những ngày vui vẻ xưa kia đã hóa thành bức tranh tăm tối mất đi màu sắc tươi nguyên vốn có. Cuộc đời của con người, khi đi đến cuối của con đường tất cả những ký ức dần dần trở nên mơ hồ, trôi đi và xa mãi! Phong khởi đích thì hậu, hồn mộng viễn dương! (Tạm dịch: Khi gió lên, hồn mộng cũng bay xa theo gió!). Có lẽ đó là cuộc đời hắn cũng giống như cái tên - Phong Viễn Dương."
Tất Thiên và Hứa Khiết gào thét cuồng dại như phát điên, cả hai không mảy may để ý đến sống chết vung trường kiếm không ngừng, thân thể di động liên tục ngăn chặn lũ quỷ tiên và quỷ mị đang thừa cơ muốn giết chết ba người trên mặt đất. Trong tiếng cười âm sâm, một tên quỷ tiên vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Tất Thiên. Nhìn Tất Thiên điên cuồng múa kiếm, tên quỷ tiên bất giác cười nhạt vung quỷ thủ lên, một hắc sắc âm sâm chi khí với sức mạnh không thể kháng cự dồn tới chấn bay trường kiếm của Tất Thiên. Sau đó quỷ tiên hoá thành một hắc sắc khí đoàn xoáy tròn cực nhanh hung hãn đập vào thân ảnh Hứa Khiết."
Hai tiếng hét truyền ra, chân nguyên toàn thân Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt gia tăng mãnh liệt, khí thế cường đại như mặt trời bùng cháy tràn ngập toàn trường trong nháy mắt. Trong tiếng hét hai đạo thân ảnh nhanh như lưu quang, tạo thành thế tả hữu hợp lại và xoay tròn cuồng bạo quanh năm người trọng thương trên mặt đất nhằm bảo vệ sự an toàn của họ. Phía trước, Lục Vân gầm lên chấn lui ba tên quỷ tiên cùng nhiều quỷ mị, thân ảnh huyễn hóa thành một loạt huyễn ảnh phân bố xung quanh buộc tất cả đòn tấn công dừng lại ngoài thân."
- Huynh vô pháp phá giải phong ấn nhưng đệ có thể phá giải, trên đời này hầu như rất khó tìm ra phong ấn đệ không thể phá giải. Bây giờ chúng ta sẽ quay lại nơi đó và trở về Nhân gian."
- Hắc hắc... tiểu tử, ta thấy ngươi đang nằm mơ thì phải? Với tình hình này ngươi còn muốn quay về à, tuyệt đối không có khả năng."
Nói xong, Âm Thi Quỷ vương lùi lại hạ lệnh tất cả các quỷ tiên, quỷ mị, quỷ tướng chuẩn bị tấn công không cho Lục Vân một chút cơ hội tháo chạy."
Nhìn thân ảnh Lục Vân, Tử Dương chân nhân hạ giọng nói:"
- Lục Vân, con có biện pháp phá giải phong ấn trở về Nhân qian, vậy con hãy đưa Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đi nhanh không cần để ý đến bọn ta. Chỉ cần ba người các con bình an vô sự trở về nhân gian, cái chết của chúng ta cũng có ý nghĩa. Hứa Khiết, Vân Phong, Tất Thiên, Phong Viễn Dương đều đồng loạt lên tiếng, giục chàng đưa hai nữ nhân đi nhanh.
Không thèm để ý bọn quỷ tiên xung quanh, Lục Vân chầm chậm quay lại lặng lẽ nhìn bảy người. Lúc này, bảy người đột nhiên phát hiện Lục Vân đã thay đổi, ánh mắt chàng trở nên thần bí mạc trắc, khiến người ta không thể nhìn thấu. Cẩn thận quan sát ánh mắt Lục Vân, mọi người không chỉ thấy sự bi thương, mà phảng phất trong đó còn một tình cảm quyến luyến không rời. Đối với Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, cảm giác đó còn rõ ràng hơn. Hơn thế nữa trong ánh mắt của Lục Vân có một thần sắc mà tất cả mọi người đều không hiểu. Ưu thương nhàn nhạt, bi ai nồng đậm tựa hồ muốn kể điều gì nhưng mọi người nhìn không ra."
Lục Vân nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt ẩn hiện vẻ nhu tình lại thấp thoáng vẻ thê lương. Nở nụ cười hờ hững, lúc này thần sắc Lục Vân hiện lên vẻ bi thương xen lẫn vài phần cổ quái. Ánh mắt lướt qua Vân Phong, Lục Vân vô ý thở dài lắc đầu nhè nhẹ không nói điều gì rồi chuyển tia nhìn sang Tử Dương chân nhân. Nhìn sư phụ trong mắt Lục Vân như có một chút gì đó áy náy, hổ thẹn, nhưng Tử Dương Chân Nhân không thể hiểu ánh mắt ấy ẩn chứa ý nghĩa gì."
Khẽ ngẩng đầu, Lục Vân nhìn lên trời lần nữa, một nỗi lo âu thê lương vô hình bao trùm cả chiến trường. Không hề cúi đầu, Lục Vân nhẹ giọng nói:"
- Ngạo Tuyết, đợi một lúc sau nàng hãy dùng chân khí đỡ năm người bọn họ dậy theo sau ta. Thương Nguyệt phụ trách việc chú ý bảo vệ an toàn năm người bọn họ, những chuyện khác giao cho ta. Hiện tại mọi người chuẩn bị một chút, thời gian cũng không còn sớm chúng ta nên rời khỏi đây thôi.