Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1033 : Cừu nhân tương kiến

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Thấy Bách Linh tương đối bình tĩnh, ba người nơi đây không hề có quan hệ trực tiếp với nàng, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay của Hải Nữ đứng yên lặng một bên.



Thời gian trôi qua trong trầm lặng. Khi nhang đèn hóa thành tro bụi, Trương Ngạo Tuyết ngồi trước phần mộ, nhỏ giọng nói:



- Sư thúc, sư huynh, Ngạo Tuyết đến đây bái tế các vị. Bây giờ, sư phụ và Phong sư huynh cũng đã rời các con mà đi rồi, Dịch viên chỉ còn lại Càn Nguyên sư bá, con, Lục Vân, Vân Phong là bốn người. Sư thúc, báo cho người nghe một tin tốt lành, Vân Phong đã luyện thành tu vi, thực lực hơn hẳn Kiếm Vô Trần, trở thành đệ tử kiệt xuất nhất của Dịch viên, người hẳn phải cao hứng với đệ ấy lắm. Hiện nay, đệ ấy đang đi tìm tung tích của Dịch viên, đợi sau khi tìm được rồi sẽ trùng kiến lại Dịch viên, hơn nữa còn đưa di cốt các vị về lại cố hương cùng chưởng giáo sư bá, Tử Dương sư bá, sư phụ, sư huynh. Nghỉ ngơi đi, cừu hận các vị con ghi nhớ trong lòng, chắc chắn có một ngày chúng con sẽ lấy đầu Kiếm Vô Trần tế tự các vị.



Thương Nguyệt đứng bên cạnh, nhỏ giọng an ủi:



- Đừng đau lòng, tỷ tin chắc bọn họ đang nhìn chúng ta, hy vọng chúng ta được vui vẻ hạnh phúc.



Trương Ngạo Tuyết đứng lên cất lời:



- Muội biết, nhưng đời này muội đã thiếu nợ bọn họ quá nhiều thứ.



Thương Nguyệt cũng nói:



- Nỗ lực là một loại quyết tâm. Bọn họ đã không tiếc sinh mạng hy sinh cho muội, điều đó cho thấy trong lòng bọn họ đều hy vọng muội bình an vô sự, chứ không hy vọng trong lòng muội phải áy náy.



Bách Linh tán đồng:



- Thương Nguyệt nói không sai, những điều không vui trong dĩ vãng muội hẳn phải quên đi, sống cho vui vẻ, đó mới là sự báo đáp tốt nhất cho họ.



Trương Ngạo Tuyết nhìn hai người, hơi hơi gật đầu, nhỏ nhẹ nói:



- Đa tạ các vị.



Thương Nguyệt và Bách Linh mỉm cười không nói, Hải Nữ lại đi đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, kéo áo nàng lên tiếng:



- Dì Ngạo Tuyết đừng đau lòng, Hải Nữ đi cùng với người.



Trương Ngạo Tuyết hơi cảm động, vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, nhỏ giọng nói:



- Hải Nữ thông minh, có con bên cạnh ta chắc chắn ta rất vui vẻ.



Hải Nữ mỉm cười ngọt ngào, ôm lấy thân thể của nàng.



Lúc này, đầu giờ đã qua, giờ tỵ sắp đến. Lục Vân từ trước đến giờ vẫn ngậm miệng không nói, lúc này đột nhiên lên tiếng:



- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi loanh quanh thưởng thức một chút phong cảnh của Hoa Sơn thôi.



Thương Nguyệt đáp:



- Từ lúc nơi này bị Thiên Sát phá hủy, rất nhiều cảnh sắc đã không còn, hiện nay …



Cắt đứt lời của nàng, Bách Linh cười nói:



- Nếu Lục Vân muốn đi loanh quanh, chúng ta hãy theo huynh ấy đi.
- Ta biết, vì thế ta chờ mãi nó ở đây. Bây giờ nơi này rất nguy hiểm, tông chủ muốn bỏ đi hay tiếp tục ở lại quan sát?



Bạch Vân Thiên chần chừ một lúc, đáp lời:



- Tốt hơn ta hãy rời xa nơi này một chút, con quỷ này ta không muốn chọc đến.



Nói rồi hình bóng lóe lên liền biến mất giữa hư không.



Đợi Bạch Vân Thiên đi rồi, Lục Vân nói với ba cô:



- Ma long này thực lực kinh người, không rõ có mạnh mẽ như Cự Linh thiên thú hay không, hay các muội hãy lùi lại trước đã, để huynh và Đại linh nhi xử lý.



Hải Nữ lên tiếng:



- Sư phụ, con muốn ở lại giúp sư phụ.



Lục Vân đáp:



- Hải Nữ đừng gấp, một lúc nữa con mới ra tay cũng không muộn, bây giờ mọi người hãy rời đi trước đã.



Hải Nữ vâng dạ, cùng với ba người Bách Linh bay về phía xa xa.



Đưa tiễn bốn người rồi, Lục Vân phất tay triệu hồi Tứ Linh thần thú trên đầu, bay lên trên tầng mây, bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc đỏ trên lưng của U Minh Ma long.



Ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, cừu hận vô tình, trong lòng Lôi Thiên đầy dẫy thù hận.



Thấy vậy, Lục Vân không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Lôi Thiên, hờ hững lên tiếng:



- Ngươi đã quên mất cảnh cáo của ta, quả thật đáng tiếc.



Lôi Thiên giọng hận thù đáp trả:



- Câm miệng, ta không hề quên, ta luôn nhớ rõ những lời ta đã thốt lên, ngươi dám náo loạn Vân Chi Pháp giới, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bây giờ chúng ta đã gặp lại lần nữa, ngươi cũng chịu chết thôi.



Nói rồi hai tay giơ cao, sét điện chói mắt gào thét đánh xuống, tốc độ của nó nhanh kinh người.



Đối mặt với công kích của Lôi Thiên, Lục Vân vẫn không chút sợ hãi, không hề trả đũa, cũng không né tránh, vẻ mặt lạnh lùng nói:



- Ngươi thay đổi rồi, ngày đó khi gặp ngươi, tóc của ngươi hãy còn đen.



Lôi Thiên vẻ mặt dữ tợn quát lên:



- Ta thay đổi rồi, nhưng điều đó cũng đều do ngươi mà thôi.



Còn đang nói, chớp điện trên trời đã đánh xuống, toàn bộ tập trung lên người của Lục Vân.