Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1048 : Vu Thần chi thống

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Lục Vân gật đầu đáp:



- Đoán rất đúng, có một chuyện muốn bàn với ngươi. Đương nhiên, kết quả thế nào ta đã nắm chắc trong lòng, bất quá còn muốn nói chuyện với ngươi một chút.



Vu Thần không hiểu nhìn chàng, hỏi lại:



- Ngươi muốn bàn thế nào? Có liên quan đến chuyện của Cửu U Minh giới chăng?



Lục Vân vẻ mặt bình thản, từ chối cho ý kiến trả lời:



- Tùy tiện nói chuyện gì cũng đều có thể, ngươi chọn lựa đi.



Vu Thần hừ giọng nói:



- Câu này phải đến phiên ta, ngươi đừng có cướp mất.



Lục Vân bật cười thần bí, nhẹ giọng nói:



- Thế cũng tốt, để ta nói trước. Bây giờ, chúng ta trước hết bàn luận về quá khứ của ngươi đi.



Vu Thần biến sắc, giọng không vui nói:



- Chuyện này không có gì phải bàn, ngươi hãy nói những chuyện khác đi.



Lục Vân chất vấn:



- Thế nào, ngươi sợ rồi chăng?



Vu Thần quát lên:



- Nói bậy, ta có gì phải sợ?



Lục Vân đáp:



- Nếu không sợ, sao lại không đồng ý đề cập đến quá khứ của ngươi? Có phải không muốn ta biết, hay không ngờ ta biết đây?



Vu Thần hừ giọng trả lời:



- Bớt lời nhảm nhí đi, đây không phải có chút ý nghĩa chăng?



Lục Vân nói:



- Ý tương tự vậy, nhưng hơi khác một chút. Thế nào, nói vậy thôi sao?



Vu Thần khép hờ mắt nhìn chàng, nghi ngờ hỏi:



- Ngươi quả thật không biết hay cố ý giả điên vậy?



Lục Vân cười trả lời:



- Ta biết một chút, nhưng không được đầy đủ.



Nghe vậy, Vu Thần trầm ngâm. Một lúc sau lão mới mở miệng:



- Thật ra có một số chuyện ngươi không cần phải biết quá nhiều.



Lục Vân đáp:



- Ta cũng không nghĩ biết quá nhiều, cũng như hỏi thêm một chút, ngày đó ngươi ở Nguyện trì đã hứa hẹn, bây giờ cảm thấy hối hận chăng?



Vu Thần vẻ mặt ảm đạm, nhạt nhẽo nói:



- Vài ngàn năm trôi qua rồi, rất nhiều chuyện đều đã quên lãng, hà tất phải đề cập đến đây?



Lục Vân trả lời:



- Đời người có rất nhiều chuyện có thể quên được, nhưng cũng có nhiều chuyện không thể nào quên đi. Ngươi bao nhiêu khổ sở sống dậy, lẽ nào chỉ vì lưu luyến phồn hoa và hư vinh của trần thế chăng?


Vu Thần trong lòng chấn động, thôi giận dữ, lạnh lùng nói:



- Lục Vân, ngươi cũng rất thần bí, cũng quá mức tự phụ.



Cười cười thản nhiên, Lục Vân bình tĩnh trả lời:



- Ngươi khẳng định ta không phải có ý làm như vậy chăng?



Vu Thần không hiểu, nhưng không hề biểu lộ, khẽ nói:



- Ngươi thấy có ý tứ chăng?



Lục Vân cười trả lời:



- Hư hư thật thật, chân chân giả giả, đây không phải chính là học theo Vu Thần ngươi chăng?



Hừ giọng một tiếng, Vu Thần quát lên:



- Đủ rồi, ta không muốn nói nhảm với ngươi, đi vào chính đề đi. Muốn động thủ hay không, ngươi tự chọn lựa đi.



Lục Vân nhìn bốn phía, điềm nhiên cười nói:



- Cảnh sắc nơi này không tồi, biến ảo bất định, ánh sao lấp lánh, tốt cho việc thưởng thức hơn là động thủ.



Vu Thần lên tiếng:



- Ngươi như vậy là không muốn động thủ với ta rồi?



Lục Vân hỏi:



- Ngươi vì sao lại thật lòng muốn giao chiến với ta?



Vu Thần rất tức giận, quát lên:



- Bổn thần chẳng muốn đấu võ mồm với ngươi, nếu không muốn động thủ, thế thì ta đi trước một bước, lần tới gặp mặt, chúng ta không nói chuyện dễ dàng như vậy lần nữa.



Thấy lão muốn đi, Lục Vân nói:



- Đừng gấp, lẽ nào đến đây lại không ở lại thêm chút nữa. Ngươi cứ vội vàng bỏ đi như vậy, tên Kiếm VôTrần đó làm sao mắc câu được?



Vu Thần kinh ngạc nói:



- Ngươi quả thật biết được?



Lục Vân cười tà đạo đáp:



- Ngươi cho là ta không biết chăng? Được, không nói với ngươi những chuyện đó, hay là nói đến chuyện lần sau gặp mặt đi.



Vu Thần xem thường trả lời:



- Lần tới gặp mặt hãy nói, bây giờ nói có hay ho gì đây?



Lục Vân trả lời:



- Hôm nay ở đây ta đã nói rõ hết mọi thứ. Nếu như ngươi chọn lựa phương thức của mình rồi, thế thì lần tới gặp nhau, hãy để chúng ta kết thúc mọi thứ. Đến lúc đó ngươi chớ có hối hận.



Vu Thần quát lạnh:



- Ngươi uy hiếp ta chăng?



Lục Vân trả lời:



- Ta chỉ muốn cho ngươi biết, lần tới giữa hai chúng ta phải có một bên bị biến mất, hoặc là mất đi một thứ gì đó.



Vu Thần nặng nề âm hiểm nói:



- Lục Vân, một ngày ngươi không giải trừ được Vong Linh trớ chú trong người, thì ngày đó ngươi không phải là địch thủ của bổn thần. Đến lúc đó gặp lại, hối hận tất nhiên chính là bản thân ngươi.