Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1055 : Cùng đồ mạt lộ
Ngày đăng: 04:55 22/04/20
Trên mặt đất, Lý Trường Xuân ánh mắt rực chiếu, chăm chú nhìn vào thần cung đang đánh xuống, hô lên:
- Kiếm Vô Trần, ngươi không phải nói ta không giết được ngươi chăng, bây giờ ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.
Ánh mắt oán độc như trường kiếm của tử thần lúc này đâm sâu vào trong lòng của Kiếm Vô Trần.
Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần trong lòng run lên, một sự bất an dâng lên trong lòng, khiến hắn lập tức cảm thấy bất ổn, vội vàng thoát ra bỏ chạy.
Nhưng mọi thứ đều đúng như lời nói của Lý Trường Xuân, lúc này phát hiện thì đã quá muộn rồi.
Ngay khi Kiếm Vô Trần thoát ra bỏ chạy, một luồng sáng đỏ lóe lên, trên người Lý Trường Xuân có một con mối lửa nhỏ bé bay ra, đón gió phồng lên chừng ba trượng, cái đuôi sắc bén quét ngang qua, nhanh chóng công kích về phía Kiếm Vô Trần.
Gào lên giận dữ, Kiếm Vô Trần trọng thương toàn lực né tránh, nhưng căn bản không bằng tốc độ của con mối lửa, liền bị cái đuôi dài ngoằng của nó đâm bắn lên không trung, chân trái lập tức bị tan vỡ như phấn bụi.
Nỗi đau như bị đánh một trùy vào lòng kích hoạt hẳn trung khu thần kinh của Kiếm Vô Trần, chỉ thấy hắn gào thét điên cuồng, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, ánh mắt bắn ra làn sáng oán độc vô cùng.
Kiếm Vô Trần phất chưởng mượn lực thối lui, thần cung trong tay nhanh chóng múa lên, làn kiếm rợp trời lũ lượt ào đến vây phủ quanh người của con mối lửa.
Một chiêu này chính là Kiếm Vô Trần kiệt lực phát ra, tuy hắn bị thương nhưng uy lực cũng không nhỏ.
Nhưng điều khiến Kiếm Vô Trần bất ngờ, đó chính là ngàn vạn làn kiếm đánh vào thân của mối lửa, ngoại trừ một số hoa lửa tung tóe ra, căn bản không hề tạo nên chút thương tổn. Điều này quả là khó mà tưởng tượng được.
Bật cười thê lương, Kiếm Vô Trần trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi thê lương. Trong sơn cốc yên tĩnh này, một cảm giác anh hùng mạt lộ lúc này đã dâng ngập đầy trong lòng của hắn.
Trước đây không lâu, lòng hắn từng có cảm tưởng như vậy không?
Phải chăng đại kiếp đã đến thật, hay là hùng tâm bị ngăn trở bao vây?
Trong lúc suy nghĩ, một nỗi đau truyền đến, chỉ thấy chân phải của Kiếm Vô Trần cũng bị mối lửa nghiền nát. Điều này khiến hắn trong lòng vô cùng đau thương.
Tuy người tu đạo cơ thể huyết nhục hoàn toàn không quan trọng, nhưng trước nay hắn vẫn tự hào về thân thể của mình nên hắn khó mà chấp nhận được.
Thôi nhìn, thần cung trong tay Kiếm Vô Trần hơi nhếch lên, một làn kiếm màu tím bay vụt tới lui, vòng qua con mối lửa, hung hăng đánh trúng vào trên người Lý Trường Xuân.
Một tiếng kêu thảm từ miệng Lý Trường Xuân vang lên, con mối lửa giữa không trung thân thể dừng lại, nhanh chóng phốc về bên người Lý Trường Xuân, ánh mắt không ngờ ẩn chứa vài giọt lệ.
Dường như nó đã phát hiện sinh mạng Lý Trường Xuân đang dần dần trôi qua, biết được lão sắp sửa đi xa.
Kiếm Vô Trần bình thản nhìn những điều này, hắn chỉ hận thù nhìn Lý Trường Xuân, rống lên điên cuồng:
- Như vậy rất tốt, chúng ta đến vừa kịp lúc.
Lục Vân nói:
- Không gấp, bây giờ mọi người hãy ở đây xem xét trước đã, một lúc sau cũng không muộn.
Hải Nữ cất lời:
- Sư phụ, ở đây căn bản không nhìn thấy được.
Lục Vân đáp:
- Không cần phải lo lắng, ta tự nhiên có thể để con thấy được mọi thứ phát sinh ở đó.
Nói rồi tay phải đưa ra, lòng bàn tay mờ hiện một quả cầu ánh sáng trong suốt đang nhanh chóng biến chuyển màu sắc.
Rất nhanh, một số hình vẽ hội tụ trên bề mặt, dần dần hình thành một hình vẽ hoàn chỉnh, đó chính là tình hình giao chiến của Kiếm Vô Trần và Lý Trường Xuân.
Lúc này, vừa đúng lúc cảnh tượng Lý Trường Xuân thi triển Tụ Linh hồ, Lục Vân và bốn người thông qua quả cầu ánh sáng, hoàn toàn thấy được tình hình thật sự.
Hải Nữ vừa nhìn vừa hỏi:
- Sư phụ, thật thần kỳ, người làm sao được như vậy?
Lục Vân cười đáp:
- Điều này hoàn toàn không phức tạp, khi tu vi đến một giai đoạn nhất định đều có thể làm được. Chỉ có một chuyện khó khăn đó là có thể truyền tin tức đồng bộ, hơn nữa còn phải biểu hiện rõ ràng.
Hải Nữ hơi nghi hoặc hỏi lại:
- Theo lời sư phụ nói như vậy, người bây giờ làm mọi thứ đều rất khó khăn, người thường không dễ dàng làm được phải không? Nếu như vậy, sao sư phụ lại làm được đây?
Lục Vân đáp:
- Người thường đúng là làm không được, nhưng chuyện này đối với sư phụ hoàn toàn không khó. Sau này ta truyền pháp quyết "Thiên Địa Vô Cực" cho con, con sẽ hiểu rõ. Bây giờ hãy nhìn cho rõ trước đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hải Nữ vâng một tiếng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Vân, yên lặng quan sát.