Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1057 : Kinh tẩu Lăng Thiên (Dọa cho Lăng Thiên bỏ chạy)

Ngày đăng: 04:55 22/04/20


Nguy hiểm, từng bước từng bước đến gần. Khi kết giới phòng ngự của Kiếm Vô Trần xuất hiện vết nứt, trong lòng hắn suy tư xoay chuyển, tiếp theo phải làm như thế nào mới được?



Muốn Trương Ngạo Tuyết dừng tay rõ ràng là không thể, phản kích của bản thân cũng dường nhhư chưa đủ, chỉ còn lại khả năng mạo hiểm thử qua, xem có thể …



Còn đang suy tư, thế công Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tăng mạnh, không chờ cho Kiếm Vô Trần kịp tỉnh lại, ngàn vạn làn kiếm tụ lại thành một cùng với sức mạnh hủy diệt, dễ dàng phá vỡ kết giới phòng ngự của hắn, phủ tím sậm cả không gian không để lại một khoảng trống nào.



Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần không thể nào suy nghĩ, nguyên thần nhanh chóng thu nhỏ lại hóa thành một luồng sáng màu tím bám chặt vào thần cung.



Đến lúc này, Hậu Nghệ thần cung bất diệt chịu ngàn vạn làn kiếm công kích, toàn thân không chút tổn hại nhưng nguyên thần của Kiếm Vô Trần lại bị trọng thương.



Thấy cảnh này, vẻ mặt Bách Linh biến hẳn, phất tay gọi Hải Nữ giữa không trung đến, nói với Tứ Linh thần thú:



- Đại linh nhi, thần cung đó là vật bất diệt, làn kiếm của Ngạo Tuyết không làm gì được nó, ngươi tạm thời vây khốn nó lại giữa không trung, chờ Lục Vân đến mới nghĩ ra biện pháp.



Tứ Linh thần thú trả lời:



- Chuyện này đơn giản, xem ta đây.



Nói rồi bay ra đến bên Trương Ngạo Tuyết, vuốt trái múa lên phát ra một quả cầu ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt xua tan làn kiếm sắc tím của Trương Ngạo Tuyết, bắt chặt lấy Hậu Nghệ thần cung ở tại chỗ.



Thu kiếm lại, Trương Ngạo Tuyết nhỏ giọng nói:



- Đại linh nhi, trông chừng hắn cho tốt, đừng để hắn chạy thoát được.



Nói rồi nhẹ nhàng hạ xuống đến bên cạnh Bách Linh.



Thương Nguyệt nhìn nàng, vẻ mặt thương cảm nói:



- Muôn vàn thù hận cuối cùng phải kết thúc, hẳn phải rất cao hứng, vì sao lại không chút cao hứng như vậy?



Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đau thương nhỏ nhẹ lẩm bẩm:



- Đúng thế, cao hứng không được, có lẽ hắn gây qua quá nhiều thương tổn cho chúng ta.



Bách Linh an ủi:



- Đừng nghĩ quá nhiều, đây là chuyện đời này chúng ta phải trải qua. Đợi đến một ngày quên hắn rồi, quên hết cừu hận, đến lúc đó chúng ta mới khoái lạc.




- Lục Vân, đừng khoa trương, chỉ cần có ta, Thiên Kiếm viện liền không bị tiêu diệt.



Nói rồi thân thể lắc lên chớp mắt đã không còn hình bóng.



Lục Vân không hề ngăn cản, chỉ phản bác lại:



- Chuyện ta cần làm ngươi há có thể ngăn cản được!



Dứt lời cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống.



Thấy Lục Vân xuất hiện, bốn người Trương Ngạo Tuyết nhanh chóng đón lấy, năm người dừng lại lân cận vùng Kiếm Vô Trần bị vây khốn, nhỏ giọng bàn luận.



Nhìn thấy vẻ mặt bất cam của Kiếm Vô Trần, ánh mắt Lục Vân dâng lên ánh sáng lạnh, nhạt giọng nói:



- Giết hắn như vậy quá tiện nghi rồi.



Trương Ngạo Tuyết hỏi lại:



- Huynh muốn thế nào đây?



Lục Vân giọng hận thù nói:



- Huynh muốn dùng Hóa Hồn đại pháp luyện hóa nguyên thần của hắn, dùng Trấn Hồn phù áp chế sự phản kháng của hắn, khiến hắn chết dần trong sự đau khổ để an ủi những người linh thiêng đã chết vì hắn.



Trương Ngạo Tuyết nặng nề gật đầu, nhỏ giọng nói:



- Đúng là không thể cho hắn được tiện nghi.



Thương Nguyệt nói:



- Lục Vân, không còn sớm nữa.



Bật cười lạnh lùng tàn khốc, LụcVân trả lời:



- Đúng thế, thời gian không còn sớm, các muội hãy lùi lại trước đi.